Em lặng yên như bức tranh
Không gian thì rung rinh sóng
Em ảo ảnh lẫn trong bình minh nắng
Đâu có sự sống trong mắt em
Sự sống như cánh chim bay mất
Chỉ hai bàn tay mềm tưởng không thực
Và mười đầu ngón thì diệu kỳ
Là mười tia nắng nói điều hạnh phúc
Là mười nụ hoa biết chuyện trò
Tôi cứ tưởng đang trong bất chợt
Tất cả như giấu đi điều huyền thoại
Còn em mở ra như một tấm bản đồ
Chữ nổi làm ấm mười đầu ngón
Tôi cứ tưởng mình trong hư vô
Minh họa: D.KHANH
TRÚC CHI
Sóng và bờ
Biển có bờ cho sóng quay vào
Nhưng sóng mải lang thang đi lạc
Anh bờ này, sóng lăn sang bờ khác
Phía bên kia đâu phải lối anh về
Ngoài khơi xa, em thấy gì kia
Sóng xanh thế, vào bờ lại bạc
Phải chăng sóng suốt đời đi lạc
Nên biển lo âu trắng mái đầu.
Ảnh: LONG HỒ
LAM GIANG
Bài hát ru tôi
Xa em tôi tự ru tôi
Những khi khó ngủ như hồi mẹ ru
Câu ca dao rất phù du
Thấm trong bùn đất xa mù ngày xưa
Trở về những nắng cùng mưa
Vịt nằm bờ mía, gà trưa gáy buồn
Võng trôi ở phía gió luồn
Tuổi thơ chớp mắt qua luôn nửa đời
Nhớ hoài chiếc áo đem phơi
Khúc sông lầm lũi, mây trời xanh trong
Sớm mai dế hát vang đồng
Chiều lưng lửng tiếng thu không chùa làng
Qua rồi lứa tuổi đa mang
Tình yêu thơ dại, rộn ràng phố xa
Mỗi lần thương một màu hoa
Cứ như nước mắt ướt nhòa bàn tay
Xa em mùa lá vàng bay
Những đêm thao thức mắt đầy khói sương
Dài theo một ngã ba đường
Tiếng chân khuya khoắt còn vương bóng người
Đêm sâu vào cửa chơi vơi
Đưa hình bóng cũ ngang đời hắt hiu
Sông tôi còn trút lá chiều
Để em thành sóng vỗ liêu xiêu bờ
Xa em tôi cứ nằm mơ
Giật mình tỉnh giấc ơ thờ tiếng ru
Câu ca dao thuở xa mù
Chở về nhịp võng mùa thu héo gầy.
TỪ KẾ TƯỜNG