- Tôi hiểu. Nhưng tôi đang rất bận. Mấy nay phải đi thực tế các huyện liên tục. Có gì hẹn cậu đầu tuần sau. Thế nhé!
Hắn chưa kịp phân trần mình cần gặp ông gấp trong sáng nay, bất kể ông ở đâu hắn sẽ lao xe đến tận nơi thì đầu dây bên kia chỉ còn nghe vọng lại những tiếng cụng ly đôm đốp rồi tiếng ông X. cúp máy nghe tít tít. Chán nản, chưa kịp nhét điện thoại vào túi quần thì nó đã lại rung lên. Là sếp gọi. Hắn cố tỏ ra bình thản:
- Dạ em nghe anh.
- Có lấy được ý kiến ông X. chưa? Bài như thế cơ bản hoàn chỉnh, chỉ cần thêm ý kiến… Làm gấp nha! - Sếp hắn chỉ đạo.
- Dạ. Em đang cố liên lạc. Ổng mới từ chối, nói bận suốt tuần này.
- Cứ liên lạc lại. Cuối buổi sáng phải hoàn thành. Thư ký tòa soạn chờ bài đến hai giờ chiều thôi đó!
- Dạ.
Hắn, một phóng viên thử việc tại tờ báo tỉnh, không nhớ đã rơi vào cảnh một bên ngọt ngào từ chối, bên còn lại thì lạnh tanh hối thúc như thế bao nhiêu lần. Không còn thời gian, hắn cầu cứu một anh phóng viên đài truyền hình tỉnh. Không hổ danh “thổ địa”, lời chỉ dẫn của anh luôn giúp hắn tìm được bất cứ một lãnh đạo nào, vào bất kể giờ giấc nào hắn cần. Có lúc anh nói đùa mà rất thật, rằng lịch ăn nhậu của quan chức thuộc nằm lòng hơn ngày sinh tháng đẻ của vợ con mình.
Lần này, lời chỉ giáo của anh cũng giúp hắn lao xe đến đúng nơi ông X. đang lọt giữa vòng vây của những tiếng cụng ly với ngập tràn lời chúc tụng từ các thuộc cấp. Dù lúc đó mới chỉ hơn 10 giờ sáng.
- Sếp X. ở phòng VIP số 1, tay nhân viên của nhà hàng có cái tên rất oách “Đặc sản rừng biển”, trả lời hắn.
Hai chữ “sếp X.” được tay nhân viên phát âm mới êm tai, đầy vẻ trân trọng làm sao. Hắn hơi “sến sồ” lắc đầu cùng ý nghĩ: “Khốn thay, sếp X. có lẽ chỉ là kẻ xa lạ với đa số dân đen nghèo khó ngụ ở những vùng sâu xa. Còn với nhân viên các nhà hàng, khách sạn hạng sang bậc nhất tụ tập ở trung tâm cái tỉnh này, sếp X. hiển nhiên là cái tên vị sếp sộp luôn cần phải chào đón tưng bừng dù đã quá nhẵn mặt!”.
Để khỏi trơ trẽn xuất hiện giữa phòng ăn nhậu đang náo nhiệt, ngập ngụa những lời tâng bốc lẫn nhau, hắn móc điện thoại gọi:
- Thưa anh X., giờ em đang ở ngoài hành lang phòng VIP số 1. Anh giúp cho em xin gặp năm phút được không ạ?
Năm phút ở dãy ghế nơi hành lang phòng VIP số 1, hắn ghi chép được nhiều hơn 200 chữ cho phần trích đoạn phát biểu của ông X. đăng trên mặt báo ngày mai. Nhiệm vụ xem như đã hoàn thành một nửa. Hắn nhẩm tính còn dư kha khá thời gian nhưng vẫn cố tìm lý do từ chối lời ông X. mời hắn ngồi chung bàn tiệc vẫn đang rầm rộ cùng các thuộc cấp.
- Chú phải vào đây, cứ tự do thoải mái. Có làm quen anh em thì mai mốt có cần ai phát biểu gì thì em trai cứ việc nhấc máy a lô là được - lời ông X. cuối cùng vẫn làm hắn bị thuyết phục.
Bước vào bàn tiệc ngập ngụa thức ăn đồ uống, đối diện với hơn chục gương mặt hoặc đỏ ké hoặc tái mét đang nhe răng cười nói hớn hở, hắn mất hết hưng phấn. Tận sâu trong lòng, hắn chợt thấy tiếc công mình dốc sức suốt mấy tuần lặn lội thăm đồng, thu thập đủ đầy chứng cứ về hiện trạng xuống cấp của hệ thống đê bao ngăn lũ ở khắp các huyện trong tỉnh. Thực trạng càng đáng báo động hơn khi mùa lũ đang về gần. Lũ có thể cuốn phăng vài trăm ngàn héc ta lúa đang vào mùa thu hoạch trong tích tắc. Thảm cảnh đang chực chờ! Vậy mà ở phần kết bài viết của hắn ngày mai sẽ là câu trả lời qua quýt, rặt mùi khẩu hiệu, sáo rỗng của vị cán bộ đầu ngành là ông X. ư?
Nhưng thường sau khi bài đăng, hắn sẽ nhanh quên cảm giác tiếc nuối đó. Bởi dù bài viết của mình bị “gọt” sạch những lý lẽ gay gắt cũng như những bằng chứng rất cụ thể thì sếp hắn vẫn luôn khen bài như thế đã đạt quá mức yêu cầu. Sếp còn an ủi hắn rằng việc các cán bộ lãnh đạo trả lời dù sâu sắc, hời hợt đến đâu cũng đều có giá trị ngang nhau. Bởi họ sẽ bị dư luận phán xét. Chỉ có điều từ lúc về làm ở tờ báo tỉnh này, hắn chưa từng nghe qua vị cán bộ nào đó bị dư luận phản ứng gay gắt sau khi họ đọc được những phát biểu nhăng nhít của ông trên mặt báo. Nhưng hắn vẫn phải kiên nhẫn chờ và cũng chỉ còn một con đường duy nhất là cần kiên nhẫn hơn trong việc chờ đợi sẽ có một ngày bài hắn viết mang lại một hiệu ứng tích cực nào đó. Vì dù gì hắn cũng mới chỉ là tay phóng viên thử việc. Nếu cãi sếp, muốn sếp thôi can thiệp quá sâu vào nội dung hắn muốn đăng tải trên mặt báo thì biết đến khi nào hắn mới được ký hợp đồng chính thức? Hắn cũng cần được công nhận là phóng viên chính thức để nâng lương, để lo cho cuộc sống cá nhân và gia đình nữa! Và hắn cũng biết, bản thân mình không muốn gặp rắc rối.
- Dưới em có rắn hổ hành, tôm hùm, mấy loại chim hiếm… không biết mấy nữa xuống công tác sếp ưng món nào nhất? Em sẽ chuẩn bị chu đáo - tay trưởng phòng nông nghiệp huyện Z. tỉnh bơ hỏi ông X. trước mặt hắn.
- Cấp dưới lúc nào cũng chào đón thế thì em trai bảo tôi từ chối sao đặng - ông X. quay sang hắn giả như “chữa cháy”.
Nhưng thật tình hơn là ông X. đang tỏ ra tự hào khoe mình là kẻ được kiêng nể và chào đón nồng hậu ở khắp nơi sau khi thấy hắn đã đủ thân thiết giữa cuộc nhậu. Dĩ nhiên ông X. trước đó đã “hỏi chơi” hắn là: “Cậu đã tắt máy ghi âm chưa?”.
Rất nhanh, hắn thông minh đột xuất bằng cách nâng ly:
- Em mời sếp X., cảm ơn sếp đã cho em những lời phát biểu quý báu vừa nãy.
Hắn tiếp tục nâng ly mời đến chủ tịch huyện Z, cán bộ nông nghiệp huyện Y… Loáng cái hắn đã nốc hết năm chai bia. Không dừng ở đó, hắn tiếp tục nốc cạn từng ly nhằm làm quen các nhân vật chức sắc nhỏ dần như các chủ tịch xã, cán bộ trạm thủy lợi, trạm cung cấp nước… Sau khi đi đủ một vòng, chẳng còn nhớ ông nào là bà nào ngoài người duy nhất không thể nhầm lẫn là sếp X., hắn đã tự nốc cạn một ly bia để mời lấy chính mình. Hôm nay hắn thấy cần phải mời chính hắn mà không rõ vì lý do gì.
Hắn sớm loạng choạng nên dù có đôi lần đi ngang hành lang để tìm đến phòng toilet “xả hơi”, hắn cũng không hay biết nơi hành lang phòng VIP, sếp X. sảng khoái buôn chuyện với sếp hắn.
- Thằng em chú dễ bảo đấy. Tôi nghĩ chú sắp xếp ký hợp đồng cho nó được rồi. Mà chú nhớ sửa bài nó viết cho ngọt vào nhá - giọng sếp X. đầy phấn khởi.
Bên bàn làm việc, sếp hắn rung đùi:
- Anh cứ gọi là yên tâm. Bài nó viết có đấm thì em cũng phải có xoa, có bóp thì anh mới sướng chứ!
- Đồng ý. Anh tin chú và anh quý nhất chú ở chỗ đó đấy.
Kết thúc cuộc nhậu, hắn chỉ vì bận về gõ cho xong 200 chữ gửi sếp nên từ chối lời mời đi tăng hai karaoke tại một khách sạn sang trọng nổi danh bởi có những đào đẹp nhất tỉnh.
Mễ Thành Thuận