
Mờ sáng 30-4, các đơn vị đi đầu đã đến ngã ba Tam Hiệp. Không thấy địch chống cự gì nhưng trên cầu Đồng Nai có 3 chiếc M113 dàn hàng ngang gần hết mặt cầu. Mấy xe đi đầu lập tức nổ súng, cả 3 chiếc bốc cháy dữ dội. Chúng tôi lách qua phần đường còn lại tiếp tục tiến theo xa lộ về hướng Sài Gòn.
- Chiếm đánh Nước Trong
Ngày thứ 39, 27-4-1975

Trường Thiết giáp Long Thành nhanh chóng bị đánh chiếm. Tuy nhiên khi triển khai ra hướng đường 51 thì quân ta bị chặn lại một cách quyết liệt. Tàn quân địch từ Bà Rịa, Vũng Tàu kéo về kết hợp với lực lượng địch ở Trường Biệt kích Yên Thế, Trường Thiết giáp Long Thành... thiết lập thành tuyến phòng ngự khá cứng tại khu vực Nước Trong và gây nhiều tổn thất cho ta. "C5" đến lúc đó chỉ còn 3 xe tăng có thể tham gia chiến đấu. Để tăng cường lực lượng cho "C5" chọc thủng Nước Trong, lữ đoàn yêu cầu "C4" điều 1 xe lên bổ sung. Ban chỉ huy đại đội bàn nhau và thấy chiếc 380 của trưởng xe Luông đi là phù hợp hơn cả. Chiều hôm đó xe 380 rời khỏi đội hình đại đội để lên vị trí tập kết chiến đấu của "C5" ở rừng cao su An Viễn.
Ngày thứ 40, 28-4-1975
Toàn đại đội vẫn án binh bất động hướng về phía Nước Trong chờ tin tức. Tuy nhiên chỉ thấy tiếng ì ầm của đạn pháo các loại. Đến chiều tối thì biết tin Nước Trong vẫn chưa bị chọc thủng. Xe 380 đúng đạn, pháo hai hy sinh, trưởng xe bị thương nặng, hiện chỉ còn hai thành viên.
Ngày thứ 41, 29-4-1975
Có lẽ không thể chờ đợi các đơn vị của Tiểu đoàn 2 hoàn thành nhiệm vụ "bóc vỏ" như kế hoạch. Ban chỉ huy lữ đoàn quyết định tung thêm lực lượng để chọc thủng căn cứ Nước Trong và nhiệm vụ đó được giao cho "C4" chúng tôi. Ngay sáng hôm đó, toàn đại đội cơ động lên vị trí tập kết chiến đấu tại khu vực An Viễn. Tại đây, lữ đoàn sáp nhập 3 xe còn lại của "C5" vào đội hình chiến đấu của "C4". Xe 380 mặc dù chỉ còn 2 thành viên vẫn đòi đi đánh tiếp nhưng không được chấp thuận. Như vậy, lực lượng tiến công Nước Trong có tổng cộng 8 xe tăng.
Sáng sớm hôm đó, chúng tôi bắt đầu nổ súng tiến công. Đã có kinh nghiệm, các xe dùng đạn nổ bắn vào bìa rừng cao su để phát quang làm lộ ra những chiếc xe tăng đang ẩn nấp để tiêu diệt. Sau khi 2 chiếc M48 và 1 chiếc M41 bị bắn cháy, bọn địch bắt đầu rút chạy - tuyến phòng thủ Nước Trong bị phá vỡ. Thừa thắng xông lên, "C4" chúng tôi dẫn đầu đội hình cả lữ đoàn tiến theo quốc lộ 51 về hướng Sài Gòn.
- Nhằm thẳng dinh Độc Lập
Ngày thứ 42, 30-4-1975
Mờ sáng 30-4 các đơn vị đi đầu đã đến ngã ba Tam Hiệp, vượt qua cầu Đồng Nai tiếp tục tiến theo xa lộ về hướng Sài Gòn. Tôi lẩm nhẩm: "Đồng Nai đấy ư? Thế là mình cũng thỏa chí trai rồi!".
Vốn chỉ quen với những con đường nhỏ hẹp lúc đầu chúng tôi hơi "choáng" vì sự rộng rãi đến thênh thang của cái gọi là "xa lộ". Nhưng thật là tuyệt vời khi được nhấn ga không hạn chế trên cả 2 làn đường vắng teo. Chúng tôi cán nát dưới hai băng xích quần áo, súng ống, giày mũ nhà binh rải rác trên đường.
Qua Tăng Nhơn Phú, nhiều loạt đạn từ phía Trường Võ bị Thủ Đức bắn vào sườn trái đội hình. Mặc! Theo mệnh lệnh của trên chúng tôi tiếp tục nhấn ga lướt qua. Sau này theo tôi được biết xe 707 của Tiểu đoàn 5 đã tách ra khỏi đội hình đánh vào Trường Võ bị Thủ Đức. Bọn địch trong trường phần bị diệt, phần sợ hãi tháo chạy nhưng những chiến sĩ trên xe 707 cũng đã hy sinh anh dũng ở ngay cổng trường.
Thật may là cầu Rạch Chiếc còn nguyên vẹn nên tốc độ tiến công của chúng tôi vẫn bảo đảm. Lúc đó chỉ biết thế là may. Sau này chúng tôi mới biết để giữ cho cây cầu Rạch Chiếc được nguyên lành như vậy, hàng trăm chiến sĩ đặc công của ta đã anh dũng chiến đấu ở đó từ hôm trước và rất nhiều người đã hy sinh.
Và cầu Sài Gòn đã ở ngay trước mặt! Tuy nhiên việc vượt qua nó không hề dễ dàng. Ngay ở chân cầu những chiếc thùng phuy và bao cát được dựng lên theo hình zíc- zắc chỉ để lọt một thân xe qua. Phía sau những vật cản đó là những chiếc xe tăng mai phục. Ngoài ra, lợi dụng mặt cầu cong một số xe tăng địch mai phục ở phía sau. Ở vị trí này chúng vừa giấu được mình vừa quan sát và phát huy hỏa lực rất thuận lợi. Vì vậy chỉ sau mấy phút giao chiến 2 xe tăng ta đã bị bắn cháy, tiểu đoàn trưởng Ngô Văn Nhỡ hy sinh.
Đại đội trưởng Bùi Quang Thận lệnh cho các xe trong đại đội lợi dụng địa hình tại chỗ tiêu diệt các xe tăng dưới chân cầu và trên cầu. Chỉ sau mấy phút hai chiếc M48 nấp sau vật cản đã bị bắn cháy, đạn trong xe nổ dữ dội, khói lửa mù trời. Bọn trên cầu thấy vậy cũng bỏ chạy luôn. Chớp thời cơ toàn đại đội tăng tốc độ qua cầu dẫn đầu đội hình lữ đoàn nhằm thẳng hướng dinh Độc Lập. Xe 843 và xe 390 của "C4" chúng tôi đã tiến thẳng vào cổng dinh Độc Lập. Xe 843 bị kẹt lại. Xe 390 tiếp tục tiến lên, húc đổ cánh cổng dinh Độc Lập. Đại đội trưởng Bùi Quang Thận đã thay mặt tất cả chúng tôi kéo lá cờ Giải Phóng lên nóc dinh báo hiệu giờ toàn thắng của toàn dân tộc.
Vâng! 42 ngày chỉ là một quãng thời gian vô cũng nhỏ trong hành trình của lịch sử, song với tôi, đó là quãng thời gian đáng sống và cũng đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Còn Đại đội 4 xe tăng của tôi cũng thật vô cũng nhỏ trong điệp điệp trùng trùng những đoàn quân tiến về giải phóng Sài Gòn. Song với tôi, những gì mà nó làm được không hề nhỏ bé. Để đến được cái đích cuối cùng vinh quang đó, 8 đồng đội của chúng tôi đã mãi mãi không về, nhiều người còn mang trong mình những dấu tích của chiến tranh, có người trở nên nổi tiếng và rất nhiều người dường như đã chìm vào quên lãng. Nhưng với riêng tôi, mãi mãi đó là những người đồng đội thân thương không thể nào quên.
NGUYỄN KHẮC NGUYỆT
Tin, bài liên quan |
-Thần tốc tiến về Sài Gòn |