Thư gửi bạn sắp lấy vợ

Gửi ông!
 
Tôi vừa nhận được thiệp mời đám cưới của ông. Thế là tôi sắp phải tốn một số tiền kha khá cho thằng bạn sắp đi lấy vợ. Tôi xót cho cái túi tiền của tôi thì ít nhưng tôi đau cho cái thân ông thì nhiều.

Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông (Đấy, đàn ông chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).

Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác nhau nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”.

Mụ vợ tôi đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải sẵn sàng, thi thoảng mụ mail một cái. Không thấy trả lời thì mụ gọi điện thoại phòng làm việc; không có thì mụ gọi di động; không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không , 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm phủ sóng của mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...

Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông chồng.

Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bi nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”, im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào khách sạn?”.

Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!

Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.

Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:

Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.

Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.

Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.

Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.

Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay một chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.

Chào ông!

Mr. Lịch Lãm
 

M.Q. (st)
 

Tin cùng chuyên mục