- Vậy là mình trần thân làm nhiều, vất vả nhưng hiệu quả vẫn thấp chủn à?
- Đương nhiên rồi. Vì phải núp dưới tên tuổi của người khác, phần “màu mỡ” nhất sẽ thuộc về người ta. Nông sản xứ mình xuất đi phần lớn vẫn dưới dạng thô, tươi hoặc sơ chế. Doanh nghiệp nước ngoài mua đồ của mình làm nguyên liệu, chế biến sâu, rồi gắn mác của họ lên. Mà giá trị gia tăng của hàng hóa xuất khẩu chủ yếu nằm ở các khâu chế biến sâu, thương hiệu mạnh và phân phối tới tay người tiêu dùng.
- Biết vậy sao doanh nghiệp nội không chú tâm vào làm thương hiệu? Chẳng lẽ cứ chạy sau người ta rồi hớt váng mỡ thôi, còn phần ngon ngọt doanh nghiệp nước ngoài xơi hết?
- Biết là một chuyện, mà làm được cái đó lại là chuyện khác. Bởi lẽ để xây dựng được thương hiệu mạnh, đòi hỏi mần ăn bài bản, có tầm nhìn xa. Một thứ quan trọng nữa là phải có tiềm lực tài chính mạnh, để chịu đựng được thua lỗ trong những năm đầu khi thương hiệu còn yếu. Những cái cốt tử đó, hầu hết doanh nghiệp nông nghiệp xứ mình còn ngán ngại. Sản lượng nông sản xuất khẩu tăng trưởng mạnh, nhưng vẫn là chạy một chân!