Sợ làm ba mẹ thất vọng con phải nói dối!

Diễn đàn Gieo mầm trung thực

Con cái là niềm tự hào của cha mẹ, người cha người mẹ nào cũng luôn mong muốn con mình sống tốt, học hành thành đạt và luôn muốn lắng nghe những tâm tư của con cái. Ba tôi là công nhân viên chức nhà nước, mẹ tôi là giáo viên, gia đình tôi năm nào cũng đạt danh hiệu Gia đình Văn hóa. Ba mẹ luôn khuyên dạy chị em chúng tôi phải học giỏi, sống tốt để được mọi người quý mến, nể trọng.

Trong thời gian tôi còn ngồi trên ghế nhà trường, ba mẹ luôn đặt cho tôi chỉ tiêu phải đạt học sinh giỏi, xuất sắc… Môn học nào tôi đạt điểm cao, ba mẹ vui mừng và khích lệ tôi rất nhiều. Nhưng có hôm bài viết chính tả của tôi chỉ được 6 điểm, mẹ biết được đã la tôi rất nhiều. Bữa cơm hôm đó mẹ chỉ ăn qua loa, trong đôi mắt mẹ vẫn đượm buồn vì tôi. Thương mẹ tôi cố sức học hơn, những giờ ra chơi ở trường bạn bè vui đùa với nhau, nhưng tôi chỉ ngồi trong lớp với cuốn sách ôn tập và xem trước bài cho môn học kế tiếp. Tuy vậy, tôi vẫn không tránh được điểm thấp khi gặp phải những bài toán khó, nâng cao. Về nhà, mẹ hỏi tôi làm bài kiểm tra tốt không? Thay vì nói sự thật làm bài không được, tôi lại trả lời với mẹ con làm tốt. Hay có những hôm tôi nói dối mẹ, mình được 9, 10 điểm trong khi chỉ được 5 điểm. Những lúc ấy tôi cảm thấy có lỗi với mẹ nhiều lắm!

Vì sợ mẹ buồn nên bài kiểm tra nào điểm thấp tôi lại giấu dưới tấm nệm của mình, nơi mẹ khó có thể phát hiện. Mỗi tuần mẹ đều kiểm tra tập vở của tôi, nên trong cuốn tập nào có điểm thấp tôi lại xin mẹ thay cuốn khác và nói dối với mẹ là tập bị ướt lem vì tôi lỡ tay làm rớt hay vì một lý do nào đó mà tôi tự dựng nên.

Tôi còn nhớ, vào ngày tổng kết cuối năm học lớp 9, tôi chỉ đứng thứ 3 của lớp và không được giải Lê Quý Đôn. Các bạn phấn khởi vui mừng khi được gọi tên lên nhận thưởng. Riêng tôi lại cảm thấy lo sợ, chỉ nghĩ đến hình ảnh mẹ buồn, tôi không thể giấu mẹ hay tiếp tục nói dối mẹ được nữa. Tôi biết với kết quả này có thể tôi sẽ bị một trận đòn hay là sự im lặng buồn phiền của mẹ. Suốt ngày hôm đó tôi không về nhà, trên tay cầm gói quà, tôi ngồi ở một góc nhà thờ đến chiều tối mà không hề hay biết ba mẹ đã hoảng sợ, lo lắng kiếm tìm tôi như thế nào. Cuối cùng ba mẹ cũng tìm thấy tôi, tôi đã bật khóc và xin lỗi ba mẹ, kể cho ba mẹ về những gì tôi đã làm, đã nói dối ba mẹ, cả những nỗi lo sợ, áp lực của tôi suốt thời gian qua. Lúc đó, tôi không ngờ rằng mẹ không những không la mắng hay buồn tôi mà đã ôm tôi vào lòng. Ba mẹ còn an ủi, khuyên bảo tôi không nên nói dối như thế, vì điều đó còn đáng buồn hơn. Nếu tôi nói sự thật và chia sẻ với ba mẹ những khó khăn của mình từ sớm, có lẽ ba mẹ sẽ hiểu tôi hơn và tôi đã không phải nói dối ba mẹ như thế!

Nguyễn Hoài Thiên Trang
(25 tuổi, 205/1 Trần Văn Đang, P.11, Q.3, TPHCM)

Tin cùng chuyên mục