Paranaense đang đối mặt với nguy cơ rớt hạng ở giải vô địch Brazil nhưng trên đấu trường châu lục, họ lại chơi với phong độ tương phản và lọt vào chung kết Cúp Libertadores.

Cicinho (áo trắng) trở lại đội hình của Sao Paulo ở trận chung kết Cúp Libertadores.
Chẳng một CĐV Atletico Paranaense nào tưởng tượng nổi việc đội bóng của họ lọt vào chung kết Cúp Libertadores, Champions League của bóng đá Nam Mỹ bởi ở giải VĐQG, Paranaense “chết dở sống dở” khi không giành nổi 1 trận thắng trong 10 trận vừa qua và hiện cầm đèn đỏ với chỉ 3 điểm khiêm tốn (kém đội đầu bảng Ponte Preta 20 điểm).
Ở Cúp Libertadores, các cầu thủ Paranaense không chỉ chơi hiệu quả, chắc chắn mà còn gặp may khi các đối thủ của họ như Santos (ở tứ kết), Chivas (ở bán kết) bị hao tổn lực lượng nặng do phải cung cấp cầu thủ cho đội tuyển dự Confederations Cup 2005.
Dù sao vào đến trận chung kết cũng là cơ hội tuyệt vời giúp họ cứu mùa bóng thảm họa ở giải vô địch Brazil như thủ quân Macao nhìn nhận: “Giành vé vào trận chung kết là tiền lệ chưa từng có của Atletico Paranaense nhưng chỉ có chiếc Cúp vô địch mới giúp chúng tôi ghi tên vào lịch sử. Nếu muốn là nhà vô địch, bạn không thể chọn đối thủ, vì vậy chúng tôi chẳng có gì phải ngại Sao Paulo”.
Atletico Paranaense từng knock-out Santos nhưng Sao Paulo khác hẳn. Lối chơi của họ dựa trên sự chặt chẽ, những đợt tấn công đa dạng và hiệu quả. Ở bán kết, dù lực lượng bị hao tổn khi hậu vệ Cicinho làm nhiệm vụ cho đội tuyển Brazil ở Confederations Cup, các tài năng trẻ Diego Tardelkli, Fabio Santos và Edcalos thi đấu cho đội U-20 Brazil ở giải vô địch U20 thế giới tại Hà Lan nhưng họ vẫn vượt qua River Plate (Argentina) một cách thuyết phục (thắng cả 2 lượt).
Còn lần này, ngoại trừ tiền đạo Gratife vẫn chưa bình phục, họ có được lực lượng mạnh nhất. Thậm chí vị trí của Gratife đã được lão tướng Amoruso thay thế rất tốt, chẳng hạn ở bán kết, anh là nỗi kinh hoàng của hàng phòng ngự River Plate. HLV kỳ cựu Autuori (Sao Paulo) tự tin: “Khi mất những trụ cột trên, không ai tin Sao Paulo có đủ sức mạnh giành được vé dự trận chung kết. Nhưng những thành viên còn lại đã nỗ lực thích nghi và chiến đấu rất cừ”.
Một lợi thế của Sao Paulo là việc Atletico Paranaense phải đá trên sân nhà ở Beira-Rio (phía nam thành phố Porto Alegre) do sân Arena da Baixada của họ, nơi Paranaense kiếm điểm khá nhiều, không đáp ứng được tiêu chuẩn về sức chứa của một trận chung kết (tiêu chuẩn là 40.000 người nhưng Beira-Rio chỉ có 24.000 người). Chỉ cần hòa ở lượt đi, xem như Sao Paulo đã thắng lợi bởi 40.000 vé trên sân Sao Paulo ở lượt về đã được CĐV của họ mua sạch. Tuy Atletico Paranaense khát khao chiến thắng để bù đắp cho sự thua kém ở giải VĐQG nhưng Sao Paulo vẫn nhỉnh hơn về lực lượng và kinh nghiệm thi đấu ở những trận cầu đỉnh cao.
Ngọc Quân