Tại SEA Games 33, trong khi Thái Lan, quốc gia hàng đầu, lại là chủ nhà đã nắm chắc vị trí đứng đầu với mục tiêu 129 HCV, thì tâm điểm đổ dồn vào Việt Nam - nền thể thao đã vượt qua Thái Lan ở 2 kỳ gần nhất, Indonesia - cường quốc số 3 khu vực và Malaysia - nước chủ nhà của SEA Games kế tiếp.
Việc Indonesia tuyên bố vào tốp 3 với 80-92 HCV có thể gây bất ngờ. Tuy nhiên, đây được cho là chính sách của Bộ trưởng Thanh niên và Thể thao Erick Thohir, một chiến lược lạnh lùng và tính toán dựa trên dữ liệu.
Indonesia đang từ bỏ văn hóa đặt mục tiêu dựa trên kỳ vọng cảm tính của người hâm mộ, thay vào đó áp dụng “Đếm vàng tiềm năng” (PGC) - một phương pháp phân tích khoa học. PGC không chỉ đếm số lượng VĐV, mà còn so sánh thành tích đối thủ trực tiếp, phân tích phong độ và xác định rõ “mỏ vàng” tiềm năng nhất. Mục tiêu 80-92 HCV không phải là giới hạn, mà là ngưỡng thực tế sau khi đã loại trừ những biến số không kiểm soát được.
Indonesia đã công bố rõ ràng rằng SEA Games 33 được xem là bài kiểm tra then chốt để thu thập dữ liệu, đánh giá hiệu suất và hoàn thiện bản đồ phát triển, hướng tới mục tiêu dài hạn: Olympic 2028 tại Los Angeles.
Trong khi đó, giới lãnh đạo thể thao Malaysia đã đưa ra một quyết định gây sốc: tham dự SEA Games 33 mà không công bố mục tiêu HCV. Họ gọi đó là chiến lược “Huy chương không màu” nhằm giảm tải áp lực cho VĐV. Nhìn bề ngoài, đó là một chiếc áo giáp tâm lý đầy thiện chí. Nhưng trên thực tế, đó là sự thừa nhận nguy hiểm về văn hóa sợ hãi trong thể thao đỉnh cao, nơi chiến thắng không còn là mục đích tối thượng.
Tiến sĩ Ahmad Fadzlee Ahmad Idriss, một chuyên gia khoa học thể thao của Malaysia, nhận định: “Trong một giải đấu chỉ có vài quốc gia tham dự như SEA Games, việc né tránh mục tiêu HCV rõ ràng là một sự hạ thấp tiêu chuẩn nghiêm trọng, thậm chí là một lời thú tội về sự thiếu tự tin của hệ thống.”
Truyền thông Malaysia phản ứng, cho rằng áp lực không phải là kẻ thù, mà là công cụ sàng lọc. Nó buộc những tài năng trẻ phải trưởng thành nhanh hơn, phải biết chiến đấu cho màu cờ sắc áo mà không hề nao núng. Điều mà các VĐV cần không phải là sự bảo bọc khỏi áp lực, mà là hệ thống huấn luyện và hỗ trợ tâm lý đủ mạnh để giúp họ chuyển hóa áp lực thành năng lượng. Thay vì tiếp tục đi theo con đường “Huy chương không màu” vốn đã bị chỉ trích nặng nề, Bộ Thanh niên và Thể thao Malaysia cần phải ngay lập tức tái lập mục tiêu vàng rõ ràng cho các môn trọng điểm, đặc biệt là bóng đá nam - niềm kiêu hãnh của quốc gia.