Ba mươi ba năm!
Thời gian đủ để giật mình thảng thốt
Vậy mà sao cứ ngỡ như ngày hôm qua, hôm kia vậy
Đồng đội bây giờ cách phương trời xa ngái
Gặp lại đây, tuổi trẻ bỗng ùa về
Thuở đến với nhau nào ai có hẹn thề
Sao bây giờ vẫn nhớ vẫn thương cái thời chân đất
Cái thời nắng sáng chiều mưa bộn bề tất bật
Mồ hôi thấm ướt những cánh đồng
Hôm nay - tương lai của chúng ta ngày xưa - là một màu hồng
Sao vẫn có người chạy ăn từng bữa
Xích lô, xe ôm, vác thuê, làm mướn...
Dọc ngang, trôi nổi những phận người
Chúng ta chào nhau bằng những nụ cười
Cái bắt tay xóa nhòa bao khoảng cách
Kẻ thành đạt ngậm ngùi bên bạn mình áo rách
Rưng rưng mãi tự trách mình!
Bàn tay đưa ra, bàn tay giữ lấy
Sợ buông ra bạn sẽ mãi lìa xa
Nhìn nhau mà lòng chực khóc
Bạn - ta tuổi đã xế chiều!
Cho tôi xin, chẳng xin gì nhiều
Ai cất giùm đồng đội tôi gánh mưu sinh trĩu nặng
Và nếu được xin cho thêm chút nắng
Rọi vào những bước chân xiêu.
Ba mươi ba năm!
Ta đủ lớn để không giật mình tiếc nuối.
Thời gian nào của riêng ai, nên cũng chẳng biết bắt đầu hay kết thúc
Đồng đội tôi đã một thời nặng nhọc
Hôm nay vẫn đứng thẳng làm người.
Sài Gòn, 7-3-2009
Tặng đồng đội TNXP của tôi
Bùi Nguyễn Trường Kiên
Hé mây trông về
Hay gì ba chuyện tào lao
Gió trăng rình rập góc rào bụi tre
Ngon chi rau đắng sau hè
Xa là nhớ - ngọt đến se sắt lòng
Đẹp gì mặt rỗ cổ cong
Bụng bầu eo bí mà mong với chờ
Một buồn ba bốn ngẩn ngơ
Năm say mười đắm mấy khờ dại đây
Tình quê sông nước vơi đầy
Khuyết tròn trăng cũng hé mây
trông về
Nắng vừa ưng ửng mặt đê
Có ai mang sợi tóc thề ra hong?
Nguyễn Ngọc Hưng
Thơ viết cho anh
Anh
Ngã xuống dọc triền sông vách núi
Chưa kịp lần hẹn cuối
Máu loang màu đất đỏ bazan
Ô cửa nhỏ trăng quen ngơ ngác
Gió trở mùa se sắt vào đông
Giấc mơ sóng cuộn giữa dòng
Mắt đợi mắt trông
Chiến tranh xa vết xưa ở lại
Hóa phù điêu nhói buốt đêm ngày
Góc riêng trong chiều vắng
Thơ viết cho anh bên hàng bia trắng
Giấu trong lòng khoảng lặng rưng rưng!
Thanh Yến