Dòng sông quê không chạy kịp cơn lũ
Bốn bề mưa cuồng nộ đất đai nghèo
Khuôn mặt miền Trung chưa khô nước mắt
Dông bão vẫn níu chân người liêu xiêu
Làm sao trả lại hồn nhiên em nhỏ
Làm sao trả lại bình yên mẹ già
Bàn tay bơ vơ, giấc mơ hoảng hốt
Nghiêng phía nào cũng gặp nỗi xót xa
Gửi về miền Trung câu thơ viết vội
Nghìn trùng phương Nam một góc phố buồn!
LÊ THIẾU NHƠN
Bố là ngư dân
Bố thơm như khói trên chùa
Chạm bốn mươi tuổi con vừa nhận ra!
Không xương lưỡi biết chánh tà
Cây đâu ngã phía người ta bổ rìu
Sóng to đâu gập một chiều
Trái rơi nhắm đất nỡ treo đầu người.
Mái dầm nắm chắc con ơi
Biết nương ngọn nước mà bơi theo dòng
Phận hèn kiếm sống trên sông
Ai đành bỏ bạn lụy thân bao giờ?
Những lời bố dặn nhặt thưa
Con mang trải hết nắng mưa thị thành
Phật cười độ lượng chúng sinh
Khói nhang nào có vô tình rưng rưng?
Bố không là thánh là thần
Bố là sông nước ngư dân vạn chài…
PHAN TRUNG THÀNH
Nỗi niềm quê bão
(Thương về Quỳnh Lưu)
Tôi vừa khoác áo, rời quê
Bỗng nghe cơn bão cuộn về sau lưng
Gió xoay mắt bão trừng trừng
Quật cây cối ngã, bốc tung mái nhà…
Thảo quần bốn hướng bão qua
Ngổn ngang chiến địa phong ba quê mình
Nơi xa tôi khấn anh linh
Biển khơi vần vũ chớ thành bão dông
Bao la nước ngập trắng đồng
Em tôi vớt lúa lưng cong nỗi niềm
Xin trời đừng bắt nghèo thêm
Làng quê bảy nổi ba chìm long đong
Thiên tai khắc nghiệt quay vòng
Gió Lào khét đất, biển Đông bão về
Đêm nằm não nuột thương quê
Tôi xa ngái, liệu sẻ chia được gì?
TPHCM 10-2010
LAM GIANG