Lính bay

Nơi Tâm đóng quân là một vùng cát cháy. Giữa trưa mùa hạ. Những trảng cát rừng mông mênh nối dài ra biển cả như cái chảo khổng lồ rang thịt người. Ấy thế, các ngư phủ vùng này, họ cởi phăng áo đang mặc trên người, đạp cát bỏng. Nhay nhay tấm lưng trần như thách thức nắng trời.
Lính bay

Nơi Tâm đóng quân là một vùng cát cháy. Giữa trưa mùa hạ. Những trảng cát rừng mông mênh nối dài ra biển cả như cái chảo khổng lồ rang thịt người. Ấy thế, các ngư phủ vùng này, họ cởi phăng áo đang mặc trên người, đạp cát bỏng. Nhay nhay tấm lưng trần như thách thức nắng trời.

Ông Thiện, nhà ở gần sân bay quân sự, thấy Tâm che tờ báo đi trong nắng cháy, liền cười phô hàm răng sểu sảo: “Chú bộ đội nhát nắng làm sao chắc da?”. Chao ôi! Nắng như thiêu như đốt, ai đời đi lông nhông. Tâm nghĩ vậy, nhưng không tiện nói ra. Cô con gái ông Thiện đội nón chưa yên lòng, còn khẩu trang che mặt kín mít, chừa mỗi đôi mắt đen như hai hạt nhãn nhúng nước, ngắt lời cha: “Anh ấy cưỡi chim sắt bay khắp bầu trời chưa ngán, nói chi nắng nôi”. Ông Thiện vồ vập: “Thế à? Phi công à? Oách đây! Cao to, đẹp trai như người mẫu”.

Tâm muốn bật cười khi nghe người đàn ông nhận dạng anh giống người mẫu. Nhớ thuở còn học cấp ba, các bạn học cùng lớp gọi Tâm và Thành là hai người mẫu. Tâm cao một mét tám. Thành cao một mét tám mốt. Cả hai mặt mũi sáng láng, đi đứng khoan thai. Nhà Thành cách sân bay Sao Vàng không bao xa. Mỗi lần nhìn những chiếc máy bay phản lực lướt nhẹ trên đường băng rồi nghiêng mình cất cánh bay vút lên bầu trời xanh bao la, Thành khâm phục những người hùng chinh phục bầu trời và ước mơ có một ngày trở thành phi công như thế hệ cha anh. Tâm cũng có nỗi khát khao như Thành. Một lần, đôi bạn tình cờ trông thấy máy bay cất cánh, Tâm nhìn Thành bằng cái nhìn rất lạ. Ánh mắt như có lửa: “Cậu có thích làm lính bay tìm cảm giác mạnh giữa bầu trời cao rộng?”. Thành cười gật gù: “Cậu cũng thích phải không?”.

Năm cuối trung học phổ thông, hai chàng bí mật nộp đơn đăng ký dự tuyển phi công lái máy bay quân sự. Sơ tuyển vòng một, Tâm không gặp trở ngại nào về ngoại hình, chiều cao, cân nặng… Thành lại buồn hiu, ra về: “Gan bàn chân của tớ dày. Chúc cậu may mắn!”. Thành đâu biết vòng hai còn khắc nghiệt hơn nhiều. Ngoài hàng trăm danh mục kiểm tra nội, ngoại, chụp, chiếu… Còn phải ngồi ghế quay kiểm tra chức năng tiền đình, ngồi buồng khí áp trong môi trường thiếu o xy… Xuôi lọt hết mới đủ điều kiện dự thi. Ba ngàn thí sinh, chọn được bảy chục. Đỗ vào Trường Sĩ quan Không quân mới chỉ “đặt được một chân vào khoang lái máy bay…”. Thành nghe Tâm kể những thử thách, hắn cười khòng khọc: “Tớ không là phi công, sẽ là người mẫu!”. Tâm cứ ngỡ thằng bạn xạo xự cho vui. Ngờ đâu hắn vào Sài Gòn thử sức, rồi trở thành người mẫu chuyên nghiệp, có ô tô xịn, nhà mái bằng. Lúc nào cũng kè kè với đám chân dài cực hot.

Chính ủy Tùng đến làng Cát từ cái thuở Trung đoàn Không quân tiếp quản sân bay quân sự do Mỹ - Ngụy để lại sau nhiều năm chiến tranh không được chăm chút. Chẳng bao lâu, sân bay quân sự làng Cát trở lại đúng với công năng vốn có của nó. Những chiếc L39 xinh xắn như những chú chim xanh xuất hiện. Mỗi sáng, tiếng gầm rú vang lên từng đợt. Những chiếc máy bay phản lực chao nghiêng trong nắng sớm đầy ấn tượng khiến cư dân làng Cát cảm thấy thích thú. Người thấy mình lúc nào cũng nhẹ tênh vì sung sướng, đó là Tâm, khi lần đầu tiên được ngồi lên chiếc phản lực L39 cùng “bay kép” với Thượng úy Bảo. Nói là bay kép cho oai, thực ra Tâm là “lính chay”. Người hướng dẫn cho anh là Phó phi đội trưởng rất vui nhộn trong sinh hoạt, nhưng vô cùng nghiêm khắc trong thực hành. Biết vậy, khi khởi động máy bay, Tâm vẫn thấy dạt dào cảm xúc. Cả người chợt hụt hẫng, như bị bốc ném lên không trung với tốc độ kinh khủng! Dưới kia là ruộng đồng trải dài màu xanh ngút ngát. Bay một vòng qua thành phố, qua biển Đông thăm thẳm, rồi quay lại nơi xuất phát. Mỗi ngày Tâm tự tin hơn.

Dần dần, Thượng úy Bảo giao cho Tâm trực tiếp điều khiển máy bay, còn anh tiếp tục hướng dẫn. Đầu năm thứ tư. Có một ngày tạo nên dấu ấn đối với cuộc đời binh nghiệp ngành không quân của Tâm. Đơn vị quyết định cho anh “bay đơn”. Lúc Tâm bước ra phi trường, rất đông các sĩ quan không quân cùng với Trung đoàn trưởng Chính đã đứng sẵn một bên chiếc L39. Thủ trưởng cười bằng mắt với Tâm: “Chúc em… Chúc đồng chí hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”. Tâm siết chặt bàn tay của người Trung đoàn trưởng thân yêu, rồi bước tới ôm choàng Thượng úy Bảo, vững tin leo lên máy bay. Lời của Chính ủy Tùng còn văng vẳng bên tai: “Một khi bước lên máy bay, phi công phải gác bỏ mọi thứ phiền muộn, ưu tư trong cuộc sống. Không để bất cứ sơ suất nào xảy ra!”. Niềm tin yêu của mọi người và lòng tự tin đã giúp Tâm hoàn thành tốt chuyến bay. Khi chiếc L39 hạ thấp, chạm bánh vững chãi, xả trớn nhẹ nhàng trên đường băng và dừng lại đúng phóc vị trí. Mọi người cầm hoa ào tới ôm chầm lấy Tâm. Giọt nước mắt sung sướng tột cùng đã ứa ra trên hàng mi của người lính trẻ.

Giữa một ngày tháng tư chang nắng. Bỗng dưng mây ùn ùn kéo tới. Trời tối sầm. Những người phơi lúa gần sân bay nhốn nháo. Tiếng kêu la í ới. Các chàng lính không quân chia nhau xông thẳng vào các sân lúa cào xúc, khuân vác ào ào. Ông Thiện đang khẩn trương cho lúa vào bao, ngẩng đầu lên thấy Tâm, ngỡ ngàng: “Cảm ơn chú bộ đội phi công! Ông trời hôm nay giở chứng trở tay không kịp. Chú vác lúa dơ áo hết”. Tâm quay sang nhìn con gái ông Thiện, cười chúm chím: “Áo dơ giặt sạch liền, chứ lúa ướt phơi biết chừng nào khô phải không em?”. Cô bé cũng chẳng vừa: “Không sao đâu anh. Nếu áo anh dơ, em sẽ giặt giúp”. Mấy cơn mưa bất chợt không ngờ làm chất kết dính Tâm trở thành người thân của gia đình ông Thiện. Thân và yêu là một khoảng cách gần. Có người mỗi lần gặp Tâm liền đọc mấy câu thơ rất ngọt của Chế Lan Viên: “Khi ta đến chỉ là nơi đất ở/ Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”.

Năm nay Trung đoàn Không quân ra quân huấn luyện với khí thế sôi nổi, hào hứng chưa từng có. Sát bên những nhà mái vòm đậu máy bay là một dãy dài máy bay L39 màu xanh lá chuối non tơ viền vàng đều tăm tắp. Những chú “chim xanh” mảnh mai kia là sự khởi đầu sản sinh ra những tài năng phi công trẻ, làm chủ những chiến đấu cơ hiện đại, chinh phục bầu trời và sẵn sàng hạ gục mọi kẻ thù khi chúng dám xâm phạm đến Tổ quốc thân yêu. Đúng 7 giờ sáng. Trên sân bay, đoàn quân đã rầm rập diễu hành qua lễ đài, chuẩn bị làm lễ ra quân cho mùa huấn luyện mới. Những giọt mồ hôi lăn dài trên má, trên môi những chiến sĩ mặt còn lún phún lông tơ, nhưng ánh mắt của họ rực sáng niềm tin thắng lợi. Tâm đều bước diễu hành cùng đồng đội, lòng anh ngổn ngang niềm vui. Tuần đến, má anh từ Thanh Hóa vào cùng với Chính ủy Tùng đi dạm hỏi con gái ông Thiện. Tâm còn được chọn đi cưỡi con Én Bạc. Hai niềm vui cùng đến một lúc. Thế nào Chính ủy Tùng cũng vỗ vai Tâm, cười khà khà: “Chú em cùng một lúc được “song hỷ”. Mọi người thấy có nên “rửa một chầu” thì vỗ tay!”

Trần Quốc Cường (Kính tặng Trung đoàn Không quân 910)

Tin cùng chuyên mục