
London là thành phố châu Âu đầu tiên tôi đến vào năm 2002. Giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy rõ như in sân bay Heathrow-một thời được biết đến với cái tên Thiefrow vì khét tiếng với nạn móc túi, chôm chỉa - nhộn nhịp với hàng trăm chuyến bay mỗi ngày; những ngôi nhà kiểu Tudor trắng - đen dọc đường đi và những ngọn gió mùa hè mát rượi khi bước ra trạm xe điện ngầm và cả những quán rượu trên tường đá treo đầy hoa tươi.

Bên cầu Tower vắt ngang sông Thames.
Gần ba năm nhưng thủ đô nước Anh không thay đổi chút nào. Vẫn những du khách lăm lăm máy ảnh trên tay chụp bất cứ cảnh gì lọt vào tầm mắt. Vẫn con sông Thames “được yêu nhất trong số những đứa con của đại dương” như lời câu thơ từ thế kỷ thứ 17 của Robert Herrick chảy hoài trong trí nhớ người dân London và những ai yêu thành phố đắm mình trong lịch sử này. Vẫn điện Buckingham uy nghi, Big Ben sừng sững, London Tower với hoa thường xuân đỏ rực quấn trên tường... Không biết có phải tình cờ mà bao lần tôi đến, London đều không có sương mù, chỉ có gió thổi mát lạnh qua tay.
Nhưng tôi vẫn không biết bắt đầu từ đâu để viết về một trong những thành phố nổi tiếng nhất thế giới này.
Bắt đầu từ quảng trường Trafalgar Square chăng? Những ngày nắng ấm, du khách kéo nhau ra hồ nước, nơi lý tưởng để ngồi lười biếng ngắm thế giới đi qua. Những chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ, một trong những hình ảnh đặc trưng Luân Đôn, dập dìu qua lại xung quanh quảng trường. Bồ câu bay rợp trời. Có người nói đùa, đôi lúc du khách phải “chiến đấu” tranh chỗ ngồi với chúng ở Trafalgar Square. Tôi nghĩ, có khi chúng còn hiểu nhiều ngôn ngữ khác nhau không chừng (?)
Hay từ Hyde Park, công viên lớn nhất London, được vua Henry VIII lấy của nhà thờ từ năm 1536, trước là nơi vua và quí tộc săn nai, sau là nơi đấu súng, xử trảm, rồi thành trường đua. Từ đầu thế kỷ 17, Hyde Park là công viên hoàng gia đầu tiên mở cửa cho dân chúng. Mùa xuân, công viên tràn ngập sắc hoa, còn mùa hè rất đông dân địa phương ra tắm nắng.
Hay bắt đầu từ tòa nhà quốc hội Houses of Parliament được xây vào năm 1840 khi London còn mê mẩn kiến trúc kiểu neo-Gothic? Một trong những dấu ấn được biết đến nhiều nhất thế giới - tháp chuông đồng hồ Big Ben với mặt và kim đồng hồ được lau chùi năm năm một lần - từ khi ra đời đã có mặt trong hàng triệu tấm ảnh những ai từng đến thăm.
Để có được cái nhìn toàn cảnh tòa nhà quốc hội, bạn nên đi về hướng Đông cầu Lambeth Bridge, nhất là vào lúc hoàng hôn, cả khu phức hợp trải dài đắm mình trong ánh nắng chiều vàng in bóng xuống dòng sông Thames với những chiếc thuyền trôi. Chỉ cách đó một quãng đi bộ, nhà thờ Westminster Cathedral là trung tâm hệ thống nhà thờ Thiên Chúa giáo của cả Vương quốc Anh gồm Anh, Scotland, xứ Wales và Bắc Ailen. Đây cũng là kiến trúc điển hình duy nhất kiểu neo-Byzantine ở London với tháp xây bằng đá trắng và gạch đỏ bên ngoài; còn bên trong nhà thờ lát cẩm thạch và đá mosaic nhưng chỉ một nửa, nửa còn lại lát gạch trần vì nhà thờ đang trang trí dang dở thì... hết tiền (đó là những gì tôi được biết từ sách du lịch Lonely Planet và những trang web chính thức của thành phố). Nhưng nhờ vậy mà nhà thờ mang nét đặc trưng rất riêng, nhất là vào lúc đầu đêm, khi ánh nến lung linh hắt lên tường và cả không gian ngập trong những mảng sáng tối.
Tower Bridge là nơi tôi yêu nhất London, khi ngồi nhìn cây cầu trải dài trong hoàng hôn, hay khi đi bộ trên cầu, nhìn hai cột cao sừng sững, dòng xe cộ xuôi ngược bên cạnh và cảng St Katherines với những con thuyền nằm gối đầu im lìm bên dưới.
Muốn viết nhiều lắm về thành phố xinh đẹp này nhưng có lẽ tôi nên dừng ở Piccadilly Circus, ngã năm đường nhộn nhịp khách bộ hành mua sắm và hệ thống xe buýt hai tầng màu đỏ dập dìu. Từ Piccadilly, bạn có thể tự đi đến Soho, Chinatown, Trafalgar Square...
Đúng như một cuốn sách đã viết: “...Những lịch sử, văn hóa, tệ hại, thất vọng, niềm vui... bạn cảm nhận được ở thành phố này sẽ theo bạn hết nửa cuộc đời”?
NGÔ THỊ GIÁNG UYÊN