Mùi quê

Những gia đình bạn tôi, vốn là dân lao động tự do ở TPHCM, rủ nhau về quê tránh dịch. “Lâu lắm rồi mới ngửi thấy hương lúa đang sắp vào thì con gái và nghe tiếng ếch kêu đồng”, dòng tin nhắn gửi khiến tôi bất giác nôn nao.
Mùi quê

Quê tôi nằm ở miền trung du phía Bắc, nơi có những cánh đồng được phù sa sông Hồng bồi đắp, quanh năm tốt tươi. Hơn 10 năm phiêu bạt xứ người, những lần về quê chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà lần nào cũng “vội vã trở về, vội vã ra đi”. Sống chậm ở thành phố trong những ngày giãn cách xã hội để phòng chống dịch Covid-19 nhưng lòng luôn vấn vương nơi quê nhà.  

Tôi nhớ, mùa này lúa sắp bước vào thì con gái với những cánh đồng xanh mơn mởn, trải dài tít tắp. Lúa đong đưa theo gió. Lúa lấp lánh ánh bạc của những hạt sương đêm còn vương vấn trên những nhành lá non tơ. Bước trên con đường giữa những cánh đồng, hít một hơi thật sâu sẽ cảm giác cả lồng ngực căng tràn nhựa sống. Quyện trong hương lúa mùi khói bếp lam chiều len lỏi sau những rặng tre, bờ chuối bao quanh làng cũng gây biết bao ám ảnh cho những tâm hồn xa quê. 

Phong trào xây dựng nông thôn mới, những bếp lửa ngày càng ít dần trong mỗi nếp nhà nhưng nhà tôi vẫn còn gian bếp, không ngày nào không đỏ lửa. Bố mẹ tôi, phần vì tiết kiệm nhưng có những thứ như kho nồi cá, nướng vài xiên thịt, nướng ngô khoai… làm sao mà bỏ được bếp củi. Chưa kể, những khi nhà có đám giỗ chạp quây quần trong gian bếp để nấu nướng càng thêm trân quý giá trị của ngày đoàn tụ. Tôi cứ tự nhủ, nếu một ngày gian bếp nguội lạnh, sẽ buồn biết bao. Bất giác chẳng có khói bếp xung quanh mà vẫn thấy cay cay nơi khóe mắt.  

Làng tôi nằm sát bờ sông Hồng, không chỉ được phù sa bồi đắp cho những cánh đồng mà còn được ưu ái ban tặng những sản vật trên sông. Tuy nhiên, tôm cá không thể nặng trĩu lưới như chục năm về trước. Những người thả lưới, giăng câu cũng chẳng còn là bao. Mỗi buổi sáng sớm hay chiều muộn, nếu may mắn vẫn bắt gặp những mớ cá tươi rói vừa được đánh bắt lên. Cô hàng cá đựng hết thảy vào chiếc thau nhôm, chân ống thấp ống cao đi qua các ngõ trong làng. Nào là cá chày mắt đỏ luôn dễ phân biệt nhất; cá mương trên mình lấp lánh ánh bạc; tôm sông tươi rói, vẫn nhảy tanh tách; rồi cá mòi, cá vền… đủ loại. Tiếng rao vọng đến đâu đã có người đứng sẵn ở cổng chờ mua, không nhanh tay chẳng còn được lựa mớ cá cho bữa cơm chiều. 

Miên man trong miền ký ức ấy, còn biết bao nhiêu mùi quê như phảng phất đâu đây. Mùi đậu nành thơm lừng trong những cái lu bằng sành mẹ ủ ở góc sân. Mùi hoa bưởi hay mộc lan thoang thoảng đầu hồi, càng nồng đượm khi mưa xuống. Rồi mùi hoa cau, trái mít chín thơm trên cành. Và cả mùi mồ hôi mẹ sau những ngày ướt đẫm khi làm đồng về. Quê hương giờ khuất bóng tre xanh. Nhưng mùi quê sẽ luôn ám ảnh, trong cả những giấc mơ chập chờn, thổn thức.

Tin cùng chuyên mục