Bác sĩ chưa tận tình

Lúc 18 giờ ngày 17-4, bạn tôi đột nhiên bị choáng váng và gục quỵ giữa đường. Tôi hỏi thì bạn chỉ kịp trả lời rằng bị tụt canxi, bệnh đã 5 năm nhưng hôm nay không đem theo thuốc. Cơ thể bạn bắt đầu cứng lại, miệng không nói thêm được gì. Tôi vội nhờ một người đi mua thuốc giùm nhưng vì giữa giờ tan tầm, đường kẹt xe, lại phải đi tìm tiệm thuốc tây nên người này đi khá lâu.

Lúc 18 giờ ngày 17-4, bạn tôi đột nhiên bị choáng váng và gục quỵ giữa đường. Tôi hỏi thì bạn chỉ kịp trả lời rằng bị tụt canxi, bệnh đã 5 năm nhưng hôm nay không đem theo thuốc. Cơ thể bạn bắt đầu cứng lại, miệng không nói thêm được gì. Tôi vội nhờ một người đi mua thuốc giùm nhưng vì giữa giờ tan tầm, đường kẹt xe, lại phải đi tìm tiệm thuốc tây nên người này đi khá lâu.

Quá hoang mang vì lần đầu gặp trường hợp này, chưa biết xử lý thế nào và nhất là bạn đang lên cơn co giật, bàn tay co rút nên tôi vội gọi tới tổng đài 1088 nhánh 111 để được bác sĩ tư vấn. Tôi vừa trình bày triệu chứng của bạn tôi và có nói thêm về tiểu sử bệnh tụt canxi đã 5 năm qua của bạn để mong được sự tư vấn của bác sĩ, xem tôi cần làm gì trong thời gian chờ mua thuốc về. Đáp lại sự mong đợi của tôi là một giọng rất vô cảm của nữ bác sĩ tư vấn: “Uống thuốc chứ làm gì!”. Khi tôi nói là đang chờ mua thuốc thì có nên cho bệnh nhân ăn, uống hay thoa bóp gì để dễ chịu hơn không, bác sĩ vẫn lặp lại câu: “Tôi nói là uống thuốc” bằng một giọng không thể khó chịu hơn. Quá thất vọng, tôi đành chào bác sĩ và cúp máy trong tâm trạng vô cùng bức xúc.
 
Khi bạn bình phục, tôi tìm hiểu thêm trên internet mới biết đối với người bị tụt canxi thì cần phải vỗ nhẹ 2 bên má bệnh nhân để giữ bệnh nhân tỉnh táo, nếu ngất xỉu quá lâu thì phải ấn huyệt nhân trung, thoa bóp tay chân, nhất là bàn tay đang co rút. Hoặc cho ngậm kẹo ngọt hoặc kẹo gừng trong thời gian chờ uống thuốc thì bệnh nhân sẽ dễ chịu hơn…

Một câu chuyện khác diễn ra ngay ngày hôm sau. Lúc 9 giờ ngày 18-4, tôi đi cùng người chị quen tới khám xoang mũi tại Bệnh viện Tai - Mũi - Họng. Chị được chỉ định bác sĩ Chuyên khoa 2 N.B.K. khám. Tuy nhiên, chưa kịp trình bày về tình trạng bệnh và các loại thuốc đang sử dụng thì bác sĩ chỉ yêu cầu chị há miệng ra xem, ngay sau đó in đơn thuốc, định bệnh là “Viêm xoang mũi xuất tiết” rồi nói: “Xong, đi mua thuốc uống”.

Vì bị bệnh đã 13 năm nên chị muốn hỏi thêm về tình trạng bệnh, thời gian và cách điều trị, bị dị ứng với thuốc xịt trong đơn thì có được thay thế bằng thuốc xịt đang sử dụng hay không, có phải tái khám hay không… Nhưng vừa mở lời, bác sĩ lạnh lùng bảo chị ra ngoài và gọi tên người tiếp theo. Vừa lúc đó, một bệnh nhân đi tái khám ghé tai chị hỏi: “Em có bỏ tiền vào sổ khám không?”. Nghe xong, chị thẫn thờ… Thất vọng với bác sĩ, nhà lại ở tỉnh xa, ít có điều kiện lên thành phố nên chị đành qua bệnh viện khác khám lại.

Thiết nghĩ, vấn đề y đức đã được dư luận mổ xẻ nhiều, nhưng phải chăng vẫn còn một bộ phận thầy thuốc chưa thật sự thể hiện tinh thần “Lương y như từ mẫu”.

Phạm Thảo (Quận 9)

Tin cùng chuyên mục