Đàn ông... buôn gánh bán bưng | BÁO SÀI GÒN GIẢI PHÓNG

Đàn ông... buôn gánh bán bưng

Sớm hôm nơi đầu chợ
Đàn ông... buôn gánh bán bưng

Từ xa xưa, chuyện buôn gánh bán bưng ai cũng biết là việc tảo tần của phụ nữ. Những người mà cuộc đời như gắn liền với đôi quang gánh kẽo kẹt trên vai, sớm nắng chiều mưa đi về với những bước chân nhọc nhằn vất vả. Nhưng bây giờ, buôn gánh bán bưng đâu chỉ dành riêng cho phụ nữ. Trên vai của những người đàn ông cũng kẽo kẹt đôi quang gánh đầu chợ sớm, cuối chợ chiều, kể cả trên đường phố đông người qua.

Ngày nay, nhiều người đàn ông cũng chọn nghiệp buôn gánh bán bưng.

Sớm hôm nơi đầu chợ

Chợ Thạch Đà (đường Phạm Văn Chiêu phường 14 quận Gò Vấp TPHCM) như là chợ trung tâm của hệ thống chợ tự phát nơi này. Xung quanh, từ hai bên đường Phạm Văn Chiêu đến các con hẻm bên này, bên kia đường đều là chợ tự phát, liên kết lại thành một quần thể chợ, đông người bán nhiều người mua. Đặc biệt nơi đây còn có một chợ rau rất đông đúc. Chợ bán từ nửa đêm cho đến sáng, đến nay đã gần 20 năm. Cứ tầm 11, 12 giờ đêm là những chiếc Honda, phía sau đóng thùng, đóng kệ chở đầy rau đến đậu dọc hai bên đường Phạm Văn Chiêu góc ngã tư đường Lê Văn Thọ. Cảnh buôn bán nhộn nhịp diễn ra ngay trên lòng lề đường, trong một khung cảnh vô cùng náo loạn, giữa tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người mua kẻ bán, cãi vã... Rồi không biết từ lúc nào, người ta gọi đây là chợ rau... đầu mối. Vì người bán chính rau của họ canh tác, hoặc nhận hàng ngay chủ nhà vườn, không qua trung gian, do vậy giá rau rất rẻ. Điều đặc biệt ở chợ rau này, người bán hầu hết là đàn ông. Có lẽ vì thồ một xe rau như vậy rất nặng nề, đối với phụ nữ là quá sức. Nhưng khi hiểu ra, đây không phải điều mấu chốt, mà vấn đề là những người đàn ông dầu dãi nắng mưa buôn cải bán rau ở chợ rau đầu mối này hầu hết là người nhập cư, quê ở các tỉnh miền Bắc, vào đây thuê ruộng rau ở Củ Chi, Hóc Môn, quận 12... tự trồng rau, trồng cải rồi thu hoạch mang đi bán.

Anh Trần Quang Lâm, tạm trú phường Thạnh Lộc quận 12, quê Thanh Hóa, vào đây thuê 2 sào đất trồng rau muống đã hơn 10 năm. Anh tự canh tác, tự thu hoạch mang đi bán, mỗi buổi chợ anh kiếm cũng hơn 200.000 đồng. Mới tờ mờ sáng, anh đã bán hết 50 bó rau muống, thư thả vào quán uống ly cà phê chuẩn bị về nhà. Anh nói chuyện với tôi trong nụ cười cởi mở: “Công việc không có gì nặng nhọc, nhưng hầu như làm liền tay cả ngày. Sáng về nhà là lo vào phân, khai nước, chiều đến lo cắt rau, bó thành từng bó, nửa đêm thức dậy chở đi bán”. Công sức sớm khuya nhọc nhằn đó anh được bù đắp xứng đáng. Anh hớn hở cho biết là mấy năm qua dành dụm đã mua được một nền nhà 40m2 ở xã Đông Thạnh huyện Hóc Môn, sẽ cất căn nhà nhỏ đủ che mưa nắng, kịp rước vợ con vào ở trước tết năm nay. Anh còn cho biết chuyện người đàn ông sớm hôm nơi đầu chợ là lẽ thường tình. Thời buổi này đã thay đổi rồi, chuyện chạy chợ đâu còn riêng của người phụ nữ.

Còn người đi chợ thì còn bán

- Khô đây, khô đây…

Tiếng rao khàn đục, cụt ngủn của người đàn ông bán khô chợt vang lên rồi tắt lịm giữa ồn ào của buổi chợ chiều, còn vương chút nắng vàng le lói. Không ai để ý, dù bước chân anh có mỏi, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, gương mặt sạm đen nắng cháy khắc khổ đầy mệt nhọc. Tiếng rao của anh chẳng chút âm vang, nó khô khốc như gánh khô anh đang gánh kẽo kẹt trên vai.

Đi một đỗi gần cuối con hẻm trên đường Phạm Văn Chiêu phường 14 quận Gò Vấp, cũng là nơi hết buôn bán của chợ tự phát, anh đặt đôi quang gánh khô xuống trước một hiên nhà nghỉ mệt, vô tình đứng bên cạnh tôi. Anh dựa lưng vào tường lấy cái kết đội trên đầu làm quạt, phe phẩy cho đỡ nóng. Anh lặng lẽ nhìn cảnh chợ chiều bày bán ê hề đủ loại cá, nào là cá lóc, cá trê, cá kèo, cá rô, cá điêu hồng... rồi đến đủ loại cá biển, cá hấp. Anh lại nhìn đến gánh khô của mình, vẫn còn đầy ắp, chưa bán được bao nhiêu. Anh chạnh lòng nói nhỏ như để tự an ủi mình: “Hôm nay bán khô ế là cái chắc”. Tôi hỏi: “Thường thì anh bán đến mấy giờ mới nghỉ?”. Anh quay lại nhìn tôi, đôi mắt nheo nheo vì chói nắng, trả lời ỡm ờ: “Còn người đi chợ thì còn bán. Sáng 5 giờ đã gánh ra đi, hết buổi chợ sáng về nhà lo cơm nước. Chiều 3 giờ tiếp tục gánh khô bán chợ chiều”. “Sao anh không dùng Honda hoặc xe đạp thồ đi bán cho khỏe lại cơ động, muốn bán ở chợ nào cứ chạy thẳng tới, nhanh lẹ, khỏi gánh bộ cho mệt”. Nghe tôi hỏi, anh chậc lưỡi, giọng ngán ngẩm: “Ai mà không biết vậy, nhưng người đi chợ thích mua của những người bán bằng gánh. Họ ngồi xề xuống lựa thoải mái. Thói quen của mấy bà đi chợ chồm hổm là như vậy đó. Lúc đầu tôi dùng xe đạp đi bán, họ đứng lựa mua khô than phiền là mỏi chân quá, kêu tôi để xuống đất cho họ ngồi lựa dễ hơn. Lúc đó tôi bán ế lắm. Lâu dần tôi mới biết ý của họ, nên đổi sang đôi quang gánh. Ban đầu thấy cũng hơi... chướng. Đàn ông mà làm chuyện của đàn bà. Thây kệ, cuộc sống mà, mình buôn gánh bán bưng chớ có ăn cướp, ăn trộm của ai đâu mà mắc cỡ. Thấy tôi buôn bán kiểu này sống được, mấy ông ở cùng khu nhà trọ với tôi, tất thảy đều theo nghề buôn gánh bán bưng”. “Khi nãy tôi nghe anh than thở nói bán ế là cái chắc, điều gì khiến anh biết trước?”, tôi hỏi. Anh cười hóm hỉnh: “Theo tâm lý chung, khi nào không có cá thịt thì người ta mới mua khô. Hoặc lúc trời mưa dầm, ngại đi chợ mới đem khô ra ăn cơm. Còn trời quang mây tạnh, thịt cá bày bán ê hề, ai dại gì mua khô. Anh thử nhìn khắp cái chợ này coi, thịt cá đầy chợ thì làm sao khô không ế”.

Một người đàn ông bưng một thúng đậu phộng nấu và xấp vé số đi trờ tới, anh đặt thúng đậu phộng cạnh bên gánh khô, ngồi nghỉ mệt. Hai người đã quen biết vì thường bán chung một chợ. Anh bán đậu phộng lên tiếng than thở với anh bán khô: “Hôm nay ế quá, cả ngày chưa bán được nửa thúng đậu, còn vé số chưa ai mở hàng buổi chiều”. Anh bán khô cũng thở dài: “Tôi có hơn gì ông, gánh đi muốn rã giò rã cẳng, rao thì khan cả họng, mà có bán được gì đâu”. Anh bán đậu phộng nhăn nhó: “Khô hôm nay ế thì ngày mai bán tiếp, có hư hao gì đâu mà sợ, còn đậu phộng ế 2 ngày liên tục là kể như nó thiu nhớt còn bán cho ai được nữa. Bưng nặng, đi xa mà bán không được, đã mệt càng làm thêm mệt. đi không muốn nổi”. Anh bán khô giới thiệu “thành tích” của anh bán đậu phộng với tôi: “Ông này hy sinh vì con phải khâm phục luôn. Đứa con gái của ổng thi đậu Đại học Y khoa, hai cha con từ Đắk Nông xuống TPHCM mướn nhà trọ ở, ổng đi bán đậu phộng với vé số nuôi con làm bác sĩ”.

Nghe nói đến con mình sẽ là bác sĩ tương lai, nét mặt của anh bán đậu phộng ngời sáng đầy vẻ tự hào. anh nói: “Xuống đây ở cùng con gái cho yên tâm, dù có cực nhọc nhưng có cha có con hủ hỉ. Con gái mà, bỏ nó một thân một mình nơi xứ lạ, tui không yên lòng. Nhà chỉ có mình nó thôi, mồ côi mẹ từ khi 12 tuổi. Xuống đây đâu có vốn liếng bao nhiêu, thôi thì bán đậu phộng qua ngày. Chừng nào nó ra trường làm bác sĩ, lúc đó mình nhờ con”.

Đôi quang gánh giữa phố đông

Đàn ông buôn gánh bán bưng không chỉ quanh các khu chợ chồm hổm mà họ còn gánh hàng đi bán dạo trên khắp nẻo đường TP, kể cả những khu phố trung tâm. Họ bán nhiều thứ, bánh cam, bánh bò, khoai lang nấu, thậm chí có người bán bún riêu, canh bún. Đội nón lá, áo bà ba như một cô thôn nữ. Trước cổng Dinh Thống Nhất, tôi gặp nhiều ông gánh hàng đi bán dạo, chủ yếu là nước giải khát ướp lạnh, đặc biệt là dừa xiêm, là thứ được khách nước ngoài rất ưa chuộng. Nắm bắt được điều này, nên nhiều ông cứ loanh quanh những nơi khách nước ngoài thường xuyên lui tới tham quan để mời mọc, nài bán. Anh Phạm Hồng Quang, quê tận ngoài Hà Tĩnh, vào đây do có người cùng quê đã vào trước rủ rê, làm nghề buôn gánh bán bưng. Ngày ngày gánh 2 thùng dừa xiêm ướp lạnh, cứ dạo quanh khu vực Dinh Thống Nhất vậy mà cả ngày cũng kiếm hơn 200.000 đồng. Anh Quang tâm sự: “Bán nơi này, chủ yếu cho khách nước ngoài, còn người mình ít mua lắm, vì họ đâu có chịu bỏ ra hai ba chục ngàn đồng để mua trái dừa uống nước. Họ trả 10.000 - 15.000 đồng là cao. Còn mình bán cho khách nước ngoài thì vô chừng. Mỗi ngày chỉ bán chục trái là sống được rồi. Mà muốn bán được cho khách nước ngoài, trước tiên mình phải chịu khó học sinh ngữ. Ít ra cũng dăm ba câu chào hỏi, mời mọc”. Anh bỏ ngang câu chuyện đang nói với tôi, vội gánh 2 thùng dừa xiêm đi như chạy theo 2 người khách nước ngoài đi ngang, phía sau là 3 người cùng gánh dừa xiêm tất tả đi theo tranh giành mời mọc. Cuộc mưu sinh của những người đàn ông buôn gánh bán bưng cũng cạnh tranh quyết liệt.

Thấy một thanh niên ngồi cần mẫn chiên bánh tai yến với đôi quang gánh trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, tôi dừng lại mua cái bánh 5.000 đồng để làm quen. Vừa chiên bánh, anh vừa nói chuyện với tôi: “Khách qua đường dừng lại mua bánh, họ quen gọi tôi là anh “tai yến”, vì tôi chiên bánh tai yến. Sáng gánh ra đây chiên bánh bán, xế chiều gánh về. Chỉ đủ sống qua ngày thôi, nhưng biết làm nghề gì khác. Thôi hãy tạm sống với đôi quang gánh, còn hơn ăn không ngồi rồi, dễ sa vào thói hư tật xấu, khi ấy hối hận đã muộn.

Tôi trở về trong đêm khuya vắng, chạnh lòng khi gặp hình ảnh của một ông già ốm hom hem, với đôi quang gánh trên vai treo lủ khủ, nào là bánh tráng, nem chua, đậu phộng, trứng cút... Ông lặng lẽ gánh qua những bàn nhậu ngoài hè phố, mời khách bằng nụ cười và cái gật đầu thân thiện. Ai mua thì xề gánh xuống bán, rồi chậm chạp gánh đi bằng đôi chân mệt mỏi sau khi nói lời cảm ơn. Cái dáng liêu xiêu in bóng trên đường khuya thất thểu, không cần biết thời gian, chỉ cần biết số hàng trên gánh đã bán hết chưa và mong được nói nhiều lời cảm ơn với mọi người.

NGUYỄN TƯỜNG LỘC

Bình luận

Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Tin cùng chuyên mục

Chúng tôi không phải anh hùng!

Chúng tôi không phải anh hùng!

Cuối năm 1968, chuẩn bị cho Hội nghị Paris về Việt Nam, Hoa Kỳ chấp nhận hội nghị 4 bên, trong đó một bên là Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam. Để tăng sức ép trên bàn đàm phán ngoại giao, lúc này rất cần nêu cao vị thế của Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam. Bất ngờ ngày 19-1-1969, cả Paris xôn xao vì trên đỉnh một chóp tháp nhà thờ Đức Bà có lá cờ Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam tung bay. Nhưng người cắm cờ đã rời đi trong thầm lặng...

Cô giáo Lầu Y Pay, một trong 3 nữ giáo viên cắm bản ở điểm trường Huồi Mới - Trường Mầm non Huồi Mới

Gieo chữ trên đỉnh Pha Cà Tún

Họ là những nhà giáo có thâm niên hàng chục năm trèo đèo, lội suối lên với Huồi Mới - bản vùng cao khó khăn bậc nhất của xã biên giới Tri Lễ (huyện Quế Phong, tỉnh Nghệ An) để dạy học. Niềm vui của những giáo viên cắm bản người Mông là khi học trò đến lớp đủ đầy…

Cộng đồng 5k TPHCM: Gieo hạt kết nối, lan tỏa yêu thương

Cộng đồng 5k TPHCM: Gieo hạt kết nối, lan tỏa yêu thương

Được biết đến rộng rãi thông qua những chương trình như trao tặng sách, bếp ăn 0 đồng, chăm em, phóng sinh và xây nhà mơ ước..., Cộng đồng 5k TPHCM đã và đang góp phần chia sẻ, giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn trên địa bàn thành phố.

Bẫy muỗi “từ trứng nước” của nhà sáng chế U60

Bẫy muỗi “từ trứng nước” của nhà sáng chế U60

Sốt xuất huyết nằm trong danh sách những bệnh truyền nhiễm phổ biến, xảy ra theo mùa và gây ra biến chứng nguy hiểm đến tính mạng người bệnh nếu không được điều trị kịp thời. Cũng vì ám ảnh bởi dịch sốt xuất huyết hoành hành trên khắp cả nước, năm 2016, ông Nguyễn Văn Khỏe, 59 tuổi, đã nhen nhóm ý định nghiên cứu làm bẫy muỗi từ câu nói “không có lăng quăng, không có dịch sốt xuất huyết”.

Làm hết mình thì ở đâu cũng là cống hiến

Làm hết mình thì ở đâu cũng là cống hiến

Trong bảng thành tích của các nhà khoa học trẻ nhận giải thưởng Quả cầu vàng năm 2024, thành tựu nghiên cứu của Ngô Khắc Hoàng là một chuỗi những thuật ngữ về công nghệ thông tin và truyền thông, rất khó hiểu với những kẻ “ngoại đạo” như tôi. Nhưng rồi cái chức danh Giáo sư Trợ lý tại Đại học Linköping (Thụy Điển) lại khiến tôi tò mò về nhà khoa học vừa qua tuổi 32 này.

Tỷ phú hoa súng

Tỷ phú hoa súng

Hoa súng đủ màu với mùi thơm dễ chịu lớn lên ngay giữa vùng cát trắng nhiễm mặn, lụt lội triền miên, đã mang lại doanh thu tiền tỷ, góp phần tạo công ăn việc làm cho thanh niên địa phương. Thành quả này đến từ bao khó khăn, thất bại trước đó. Anh Huỳnh Văn Khanh, 35 tuổi, ở xã Giang Hải, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên Huế, sau khi tốt nghiệp THPT, đã tự tìm con đường riêng bằng nghề nông.

Bác sĩ của bản làng biên giới Việt – Lào

Bác sĩ của bản làng biên giới Việt – Lào

Gần 20 năm nay, Thiếu tá, bác sĩ Nguyễn Văn Quốc Trí, Đồn Biên phòng Tr’hy, Bộ đội Biên phòng Quảng Nam, luôn gắn bó, hết lòng với việc chăm sóc sức khỏe cho các bệnh nhân thuộc địa bàn 4 xã biên giới huyện Tây Giang. Người bác sĩ mang quân hàm xanh này thường xuyên phối hợp với cán bộ, nhân viên y tế vận động đồng bào các dân tộc thiểu số nơi đây xây dựng lối sống mới, cùng Bộ đội Biên phòng tham gia bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, an ninh biên giới quốc gia.

Sống đẹp bằng cả trái tim

Sống đẹp bằng cả trái tim

Nỗ lực học tập, năng động tổ chức các dự án xã hội trong suốt nhiều năm qua, Vũ Thị Hải Anh, sinh viên khiếm thị năm hai của Trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn (Đại học Quốc gia Hà Nội) được vinh danh với giải thưởng Thanh niên sống đẹp năm 2024, trở thành tấm gương truyền cảm hứng cho học sinh, sinh viên và cộng đồng người khuyết tật.

Phạm Quang Linh với người dân châu Phi

Hành trình tỏa sáng của Quang Linh Vlogs

Quang Linh Vlogs (tên thật Phạm Quang Linh) những ngày qua đã trở thành một “điểm nhấn” thú vị khi trở thành đại diện cho khối kiều bào Angola dự Đại hội đại biểu toàn quốc Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) Việt Nam lần thứ X, nhiệm kỳ 2024-2029. Anh đã được đại hội hiệp thương cử là Ủy viên Ủy ban Trung ương MTTQ Việt Nam khóa X.

Phá núi, phạt đồi - Chưa hồi kết! - Bài 4: Chung tay bảo vệ “mẹ thiên nhiên”

Phá núi, phạt đồi - Chưa hồi kết! - Bài 4: Chung tay bảo vệ “mẹ thiên nhiên”

Ngoài vùng “rốn” thiên tai miền Trung, Tây Nguyên, năm nay nhiều tỉnh miền Bắc bị thiệt hại hạ tầng nặng nề do bão số 3, hàng trăm người thương vong sau những trận sạt lở núi kinh hoàng. Đó là một phần hệ lụy của tình trạng băm nát đồi núi tràn lan. Vì vậy, phải sớm có giải pháp đồng bộ, căn cơ góp phần gìn giữ, tái tạo môi trường tự nhiên.

Phá núi, phạt đồi - Chưa hồi kết! - Bài 3: “Nuốt” cả không gian văn hóa của cộng đồng

Phá núi, phạt đồi - Chưa hồi kết! - Bài 3: “Nuốt” cả không gian văn hóa của cộng đồng

Nhiều đồi núi xanh tươi không chỉ chứa đựng giá trị sinh thái mà còn lưu giữ, duy trì những “ký ức” về văn hóa, lịch sử và tâm linh của các cộng đồng. Thế nhưng, không ít trong số chúng ở dọc miền Trung, Tây Nguyên cũng bị “xẻ thịt”. Mất đi non núi, nhiều ngôi làng quê như mất đi “linh hồn”, cư dân như mất cái gì đó trong tâm hồn.

Phá núi, phạt đồi - Chưa hồi kết! - Bài 2: Thế giới bờ bãi

Phá núi, phạt đồi - Chưa hồi kết! - Bài 2: Thế giới bờ bãi

Lợi dụng việc được cấp phép khai thác đất đá để làm vật liệu xây dựng, không ít doanh nghiệp (DN) dùng nhiều chiêu thức tinh vi đối phó với chính quyền địa phương để trục lợi tài nguyên khoáng sản. Những người có “máu mặt” trong lĩnh vực này thường gọi đây là chiêu thức “thế giới bờ bãi”.

Phá núi, phạt đồi - Chưa hồi kết! - Bài 1: Đánh đổi

Phá núi, phạt đồi - Chưa hồi kết! - Bài 1: Đánh đổi

LTS: Tình trạng đổ xô phá núi, phạt đồi lấy đất, đá san lấp hoặc làm vật liệu xây dựng diễn ra nhiều năm qua ở nhiều địa phương, khiến “mẹ thiên nhiên” bị xâm hại nghiêm trọng. Hiểm họa chực chờ, mà thảm họa sạt lở xảy ra tại vùng núi phía Bắc trong cơn bão số 3 vừa qua là minh chứng cho lời cảnh báo nghiêm khắc.

Người mở cánh cửa hy vọng cho bệnh nhi ung thư

Người mở cánh cửa hy vọng cho bệnh nhi ung thư

Trong suốt câu chuyện, bác sĩ Bùi Ngọc Lan luôn nhắc, để có được những thành tựu trong việc chữa trị cho bệnh nhi ung thư là nhờ có teamwork (nhóm làm việc) mạnh, với nhiều bác sĩ giỏi từ các chuyên khoa chẩn đoán hình ảnh, ung thư, ngoại khoa, di truyền, giải phẫu bệnh... Dù vậy, ai cũng hiểu, bác sĩ Bùi Ngọc Lan đã phải quyết liệt, sâu sát thế nào trong vai trò “thủ lĩnh” của Trung tâm Ung thư thuộc Bệnh viện Nhi Trung ương.

Nghị lực phi thường của “ông kẹ” Ngô Quý Hải

Nghị lực phi thường của “ông kẹ” Ngô Quý Hải

Từng bị bạn bè trêu chọc là “ông kẹ”, cũng từng bị chủ tiệm bánh ngọt đuổi ra ngoài vì ngoại hình xấu xí, chàng trai Ngô Quý Hải (30 tuổi, quê ở Ngọc Hồi, Kon Tum) đã và đang chứng tỏ khát vọng và nghị lực sống của mình.

Xơ mướp “đổi đời”

Xơ mướp “đổi đời”

Trái mướp không còn bèo bọt trên sạp rau ở chợ, khi người nông dân còn chuyển sang bán xơ mướp - nguyên liệu làm nên những sản phẩm thủ công (handmade) có giá trị cao hơn.

Bơi dễ lắm, Viên chỉ cho!

Bơi dễ lắm, Viên chỉ cho!

Rời đường đua xanh, chia tay nhiều cuộc tranh tài quốc tế, nhưng giá trị của "Tiểu tiên cá" Nguyễn Thị Ánh Viên ở môn bơi lội vẫn vẹn nguyên, thậm chí còn được lan tỏa rộng khắp và đầy ý nghĩa trong cộng đồng. Kể cả lúc còn là vận động viên (VĐV) hay trong cuộc sống đời thường hiện nay, chưa bao giờ cô gái này ngừng nỗ lực trau dồi và mài giũa bản thân, từ chuyên môn, tri thức đến cách suy nghĩ hay lối sống...

Nỗ lực khám bệnh từ mờ sáng

Nỗ lực khám bệnh từ mờ sáng

Tại TPHCM, tình trạng người dân xếp hàng từ 4 giờ sáng, đợi hàng giờ tới lượt thăm khám ở các bệnh viện tuyến cuối không còn xa lạ. Ngành y tế thành phố đã không ngừng tìm giải pháp, từng bước giải quyết bài toán này. Đặc biệt, đội ngũ y bác sĩ, nhân viên y tế của các bệnh viện đã và đang nỗ lực khắc phục khó khăn, thực hiện khám chữa bệnh cho người dân từ mờ sáng.