Tôi không sinh ra ở thành phố Hồ Chí Minh nhưng có thể nói đây là quê hương thứ hai tôi gắn bó. Với gần nửa tuổi đời bon chen ở phố, tôi nhận ra một điều, dù có đôi lúc đỏng đảnh kiêu sa nhưng nơi đây cũng nhiều lúc cũng dịu dàng, nhân hậu như cô gái thôn quê đang tuổi xuân thì.
Thành phố Hồ Chí Minh không lạnh lùng, vô cảm như nhiều người đã nghĩ. Vẫn còn nhiều vòng tay rất êm, mềm đón lấy và che chở cho những số phận bi thương.
Ngày đầu đặt chân lên thành phố thi đại học, cái gì cũng lạ, cũng hào nhoáng trước một người nhà quê như tôi. Những dãy nhà cao quyến rũ khiến tôi đứng nhìn không chớp mắt. Thời ấy bến xe nổi tiếng là bát nháo, nguy hiểm bởi bọn trấn lột, lừa đảo hay uy hiếp hành khách mua hàng với giá cắt cổ. Lơ ngơ lóng ngóng một chút là bọn chúng biết dân nhà quê ra phố để ra tay. Công nghệ di động thời thập niên 90 chưa phát triển, nên việc liên lạc với nhau hết sức khó khăn. Cầm địa chỉ trên tay mà tôi và ba chẳng biết phải đi đâu, về đâu. Muốn liên hệ với xe ôm thì sợ họ nói thách, chạy lòng vòng. Nhưng rồi nhờ có anh, chị chương trình Tiếp sức mùa thi giúp đỡ, tôi mới thuê được nhà trọ giá rẻ gần trường thi. Đến nay, nhiều anh chị tham gia chương trình này có người đã lớn tuổi, nhưng các thế hệ trẻ vẫn tiếp bước nhau, có mặt ở các bến xe, trạm xe buýt nhằm đem lại hạnh phúc cho bao học trò tỉnh lẻ. Nỗi băn khoăn nơi ăn chốn ở, nỗi lo lắng về nội dung đề thi đã được xua tan bởi những tấm lòng nhân hậu,…
Không khó để bắt gặp những bình trà đá miễn phí được đặt ở những trạm xe buýt hay ngay góc ngã tư. Giữa cái nóng gay gắt trưa hè của thành phố, anh công nhân, cô sinh viên uống một ly trà đá miễn phí thì còn gì bằng. Trên một số tuyến đường gần khu người nghèo, hay nơi sinh viên ở, nhiều chủ quán mở hẳn quán cơm 2.000 đồng, 5.000 đồng cho người có thu nhập thấp. Tất cả là do sự vận động đóng góp của một số người có lòng từ tâm. Ai có rau mang rau lại quán; người có gạo thì chở gạo đem cho. Không có của thì góp sức bằng việc phục vụ người nghèo miễn phí. Điều đó làm người nghèo, người nhập cư cảm thấy ấm lòng. Đôi vai của họ cũng nhẹ gánh nặng lo toan trong thời vật giá đắt đỏ.
Thấy rõ sự dễ thương nhất của thành phố Hồ Chí Minh là ở bệnh viện. Những buổi trưa ở trước cổng bệnh viện Ung bướu, Từ Dũ, Chợ Rẫy, Phạm Ngọc Thạch… bao giờ cũng có rất nhiều người mang những hộp cơm, ly nước nghĩa tình phát cho bệnh nhân. Tuy đạm bạc nhưng đó là cả tấm lòng đáng mến, đáng trân trọng của các mạnh thường quân. Những ngày chăm sóc người thân ở Bệnh viện Ung bướu, tôi càng thương và mến phục con người nơi đây nhiều hơn. Ngày nào cũng có người đại diện của các doanh nghiệp mang thùng sữa, hộp bánh, cái áo, cái khăn… đến phát cho từng bệnh nhân nội trú. Cuối tuần, đoàn nghệ sĩ thay phiên nhau đến để nấu ăn cho bệnh nhân và người nhà bệnh nhân. Họ còn động viên người bệnh bằng những câu chuyện nhân sinh. Khóc, sợ, hoang mang là những trạng thái mà bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo đều trải qua. Vì vậy, đây chính là thần dược giúp họ vượt qua chán chường, tuyệt vọng mà sống vui sống khỏe cùng gia đình.
Những ngày cuối tuần oi ả, tôi thường chạy ra khu vực Hội trường Thống Nhất để trò chuyện cùng bạn bè. Chỉ cà phê bệt, kê dép ngồi thôi mà lòng cảm thấy thoải mái, gột tan mọi nỗi lo toan thường ngày. Tôi yêu sao những hàng cây cổ thụ cao to, tỏa bóng mát cả một vùng rộng lớn. Tiếng chim hót lảnh lót trên những cành cây cao, cảnh chú sóc nhỏ bé rón rén chạy xuống góc cây tìm thức ăn đã làm cho không gian thành phố chậm lại, dịu dàng, nhẹ nhàng như tiếng giọt cà phê rơi. Tiếng đàn, giọng hát của các bạn sinh viên đập tan đi cái nóng bởi những nốt thăng cao vút tận trời xanh. Thành phố Hồ Chí Minh đã cưu mang họ, giúp họ vượt qua những khó khăn trong cuộc sống này. Nhiều bà mẹ, ông bố nở nụ cười tự hào vì nhờ có gánh hàng rong, xe bánh mì, tờ vé số mà nuôi con vào đại học thành danh…
Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng thấy rằng thành phố này dễ thương, duyên dáng và tôi yêu những điều dung dị ở nơi đây e ấp mỗi ngày.
ĐẶNG TRUNG THÀNH