– Giới sô bít xứ mình lại gây ồn ào vì ca sĩ từng nổi tiếng vướng chân vào nợ nần, cờ bạc. Nổi danh kiểu này dễ mất mặt với công chúng lắm. Toàn đốn củi ba năm rồi đốt trong một giờ.
– Cái gì chả có hai mặt. Sân khấu sáng đèn lấp lánh, thì cũng ẩn chứa phía sau nhiều chuyện không hay. Cháy mình cho sáng rực lên là chuyện ai cũng khoái, nhưng giữ mình khỏi những điều tiếng ì xèo thì ít người làm được.
– Nhưng đã là nghệ sĩ, phải dòm gương người đi trước vướng vào miệng đời thị phi để tránh chứ? Khán giả sau khi vỗ tay, họ vẫn nhìn nghệ sĩ ở con mắt đời thường. Khiến mình tầm thường đi, không còn khán giả, biết bao giờ lấy lại được sự yêu quý, mến mộ?
– Khán giả cũng nhiều kiểu lắm. Có người chỉ quan tâm đến nghệ thuật nghiêm túc, có người lại chỉ thích dòm những chiêu trò ồn ã. Mà coi bộ người khoái những thứ lùm xùm hậu trường lại ngày càng có vẻ nhiều lên. Cứ làm Tưng, Tửng gì đó coi mòi lại ăn khách bộn.
– Thiệt là rầu. Lúc trước chỉ khán giả trẻ hay vỗ tay cổ vũ những trò nhí nhố, nay cả người có tuổi cũng “đổi tông”. Làng sô bít cứ thế, tìm đâu ra nghệ thuật chân chính?
– Nghệ thuật đúng chất vẫn có khán giả của riêng mình, tuy có èo uột. Buồn là nhiều người đứng trên sân khấu cứ luôn nghĩ rằng khán giả thường chỉ nhẹ dạ, dễ tính, mau quên!
TƯ QUÉO