- Cho tới giờ, xứ mình vẫn làm rất tốt chuyện ngăn ngừa dịch lây lan. Từ trên xuống dưới, mọi thứ làm bài bản, đồng bộ. Không chỉ doanh nhân, nghệ sĩ mà cả người dân bình thường cũng đã đóng góp kinh phí cho việc phòng chống dịch bằng tin nhắn. Quá được.
- Thiệt tình, ngân sách đã eo hẹp mà phải gồng mình chi trả từ A tới Z cho việc cách ly, điều trị (trừ điều trị cho người nước ngoài) rồi cũng phải đừ. Có cách nào san sẻ gánh nặng đó không?
- Bắt đầu có những cơ sở nghỉ dưỡng, khách sạn vắng khách cùng tham gia chuyện này. Họ có đủ phòng ốc, phương tiện để đáp ứng nhu cầu cho nhóm đối tượng cần cách ly mà có khả năng chi trả. Vậy là vừa cách ly, vừa được nghỉ dưỡng, mà tiền thuế cũng nhẹ gánh một phần. Nữa, là tạo được nguồn thu cho lưu trú trong tình huống bất khả kháng.
- Nhưng vậy có ngại trường hợp vì khách ở theo diện cách ly chi tiền để được ra ngoài, sinh hoạt không có sự kiểm soát. Lỡ có chuyện gì lại rối.
- Cái này đâu có khó. Dù là trả tiền, nhưng vẫn phải đáp ứng quy định về phòng chống dịch bệnh. Chủ cơ sở lẫn khách lưu trú phải cam kết làm đúng và đồng hành với lợi ích chung. Ai xé rào, cứ xử lý theo quy định của pháp luật.
- Vì an toàn của cộng đồng, mong ai cũng đồng lòng và hợp tác để thích ứng qua truông.