
LTS: Sài Gòn – thành phố Hồ Chí Minh trong bài viết đoạt giải nhất cuộc thi “Prudential – Văn hay chữ tốt” lần 7 của thí sinh Lê Phan Hoàng Oanh (14 tuổi, học lớp 9 Trường PTCS Nguyễn Bỉnh Khiêm, huyện Nhà Bè) thật đáng yêu, chân tình.
Báo SGGP xin giới thiệu với bạn đọc những cảm nhận về “thành phố của em – thành phố mang tên Bác” của Lê Phan Hoàng Oanh xuất sắc đoạt giải nhất của cuộc thi “Prudential – Văn hay chữ tốt” lần 7 do Báo SGGP phối hợp với Sở Giáo dục - Đào tạo TPHCM tổ chức .

Một ngày mới lại bắt đầu ở thành phố tôi. Ánh đèn đường thôi ngưng đọng trên những tán cây mà nhường chỗ cho ánh mặt trời ấm áp chảy tràn khắp các nẻo đường của thành phố. Thấp thoáng sau lớp sương mờ, những ngôi nhà cao tầng phảng phất nét hiện đại nhưng vẫn mang một chút cổ điển. Thành phố thức giấc. Nhịp sống sôi động bắt đầu. Là công dân của thành phố đã lâu, mọi việc dường như đã quá quen thuộc với tôi và khi một ngày mới bắt đầu, tôi lại cảm thấy yêu thành phố của mình nhiều hơn ngày hôm qua một chút và trong trái tim tôi đã có một ngăn nhỏ dành cho thành phố.
Là một thành phố lớn của Việt Nam, có lẽ vì thế mà Sài Gòn - thành phố Hồ Chí Minh mang trong mình một nét hiện đại rất riêng biệt không thể nhầm lẫn. Giống như một người khách nước ngoài đã nói: “Sài Gòn có phong cách của Sài Gòn”. Khác với Paris. Và khác với London hay New York, thành phố có nhiều nhà cao tầng vì thế bầu trời thành ra lại phân chia thành những mảng nhỏ. Hình tam giác, hình vuông, hình chữ nhật. Đôi khi là những hình không thể gọi tên. Tất cả đều có màu xanh da trời, điểm thêm những cụm mây trắng nõn. Trông ngồ ngộ, hay hay. Như những gì vốn có của Sài Gòn, luôn mang lại một sự thích thú hay ngạc nhiên cho mọi người, một cảm giác khó quên giống như khi thưởng thức một thỏi chocolate ngọt ngào vậy.
Sống ở thành phố, điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là mưa – nắng của Sài Gòn. Đôi khi mưa xối xả, chỉ cần đi qua một nẻo đường hay qua một cây cầu thì lại thấy nắng về bình yên và tinh khôi lạ kỳ. Thế đấy, như một phép màu. Mưa nắng Sài Gòn cứ như là con gái, hay vui-giận-dỗi-hờn, thoáng chốc lại tí tách cười vui. Để rồi sau những cơn mưa, cầu vồng hạnh phúc lại hiện ra, như một điểm nhấn lạc quan cho cuộc sống. Những cơn mưa không thể làm chậm lại cái nhịp sống hối hả vốn có mà vẫn cứ diễn ra theo quy luật nhất định, không bao giờ dừng. Họ sẽ vượt qua cơn mưa với những chiếc ô, áo mưa và khi cơn mưa đi qua, họ lại tiếp tục bước đến, những thử thách đang chờ đợi họ. Như những cơn mưa…
Nhiều người nói rằng, người thành phố sống một nhịp sống nhanh quá, lúc nào cũng hối hả, tấp nập. Đường phố tràn ngập xe máy. Mỗi sáng thức dậy, guồng quay công việc – gia đình – xã hội lại cuốn lấy mỗi người. Có lẽ họ sẽ sống chậm với nhịp sống này vào một thời khắc nào đó. Trong một ngày mưa chẳng hạn. Họ có thể tấp vào một quán cà phê, đắm mình trong ánh đèn kỳ diệu rồi lắng nghe những giai điệu cổ điển, tạm quên đi những lo toan, để sống thật với chính mình, để nghĩ về ngày hôm qua, nghĩ về ngày hôm nay và mơ ước cho ngày mai.
Mỗi khi đi dọc các đường phố Sài Gòn, tôi lại phát hiện ra thành phố mình có nhiều điểm đáng yêu. Trên con đường có cây chò nâu, khi gió thổi, những trái chò xoay tít như sao rơi. Lãng mạn thật!… Tất cả những con đường của thành phố, dù to hay nhỏ đều có thể trở thành “đại lộ diệu kỳ” trong tim của một ai đó. Ở nơi đó, có thể họ đã trao ai đó tình yêu của họ và cũng nhận lại điều ấy. Ở nơi đó, có thể là nơi lưu lại những kỷ niệm của tình bạn, những giọt nước mắt, cái siết tay hay những nụ cười hạnh phúc. Còn tôi, đơn giản là khi đi trên phố, tôi sẽ gặp những sự tình cờ dễ thương, hoặc gặp xe kẹo kéo hay kẹo bông. Đối với tôi kẹo kéo hay kẹo bông mang lại cho tôi những kỷ niệm của tuổi thơ, nếu cho tôi sự lựa chọn giữa chúng và món bánh kẹp sốt cam của Pháp thì tôi vẫn sẽ chọn kẹo kéo và kẹo bông thôi.
Nhịp sống ở Sài Gòn khá nhanh nhưng không phải vì thế mà con người ít dành cho nhau sự quan tâm hay tình yêu thương. Có đôi lúc tôi tự hỏi rằng tại sao con người lại có thể dành cho nhau nhiều tình yêu thương đến thế. Biểu hiện tình yêu và sự quan tâm của người Sài Gòn rất đơn giản, đó có thể là một cái nắm tay, một lời chúc, một lời động viên v.v… mà đôi lúc chỉ cần có thế cũng có thể khiến cho người ta ấm lòng. Nếu bạn chưa cảm nhận được điều đó, bạn hãy làm nhiều điều tương tự cho người bạn thương yêu và rồi, bạn sẽ nhận lại được điều đó. Đôi khi trái tim có thể nhìn được những gì mà mắt thường không nhìn thấy. Hãy nhìn bằng trái tim mình, khi ấy bạn sẽ cảm nhận được, vì đó chính là điều kỳ diệu của cuộc sống.

Thành phố về đêm thật đẹp. Bên cạnh bầu trời sao là những ánh đèn rạng rỡ sắc màu, nhịp sống vẫn cứ tấp nập. Trên bầu trời, những vì sao cứ lấp lánh như những đồng xu nguyện ước của các thiên thần, sáng một cách kỳ lạ. Có lẽ những nguyện ước ấy sẽ thay lời cho người dân thành phố với mơ ước về một cuộc sống tràn ngập tình yêu thương.
Tôi viết những dòng này khi tôi là công dân của thành phố. Có lẽ khi bạn không phải người Sài Gòn, bạn sẽ có suy nghĩ khác nhưng tôi tin một điều rằng đó sẽ là những ấn tượng tốt đẹp. Khi bạn đặt chân đến Sài Gòn, bạn cũng sẽ là công dân ở đây. Thành phố sẽ là quê hương thứ hai của bạn. Tôi biết rằng những ai khi đến với Sài Gòn lần đầu, sẽ quay lại để ngắm nó, cảm nhận về nó lần thứ hai, lần thứ ba hay có thể ở đây mãi mãi. Với tấm lòng thân thiện, người Sài Gòn luôn dang tay chào đón!