
Giã biệt N.Q.K.
Một ngôi sao rụng giữa đời
Nước non
Thôi một kiếp người
Mỏng manh.
Nhẹ tênh chiếc lá xa cành
Xêng xang
Mũ áo
Hư danh
Chán rồi?
Xác thân về với đất trời
Trăm năm
Còn một chữ Người
Viết hoa
Đường đời vẫn gập ghềnh xa
Người đi
Nghiêng ngả
Phong ba
Một người
Đêm không ngủ 17-7-2007
DƯƠNG TRỌNG DẬT
Một chút nữa thôi

Một chút nữa thôi mình về thành phố
Cả Sài Gòn náo nức cờ hoa
Bao nhiêu năm… Nước mắt vỡ òa
Chỉ có mầy không kịp mừng rơi lệ
Một chút nữa thôi lại về bên mẹ
Người mẹ quê nghèo vất vả ngược xuôi
Và mẹ chúng mình trong lửa đạn, dùi cui
Mỏi mắt chờ mong, còn đứa con không kịp…
Một chút nữa thôi biết bao mộng đẹp
Thuở chúng mình cùng xếp bút nghiên
Đi bốn phương trời rồi lại đoàn viên
Chỉ thiếu mầy trong ngày hội mới
Một chút thôi… mà xa xôi vời vợi
Nắng Sài Gòn vẫn rời rợi nhớ thương
TRƯƠNG HOÀNG
Ảnh thờ
Những năm sáu mươi
người quê tôi chưa mấy ai chụp ảnh
khai sinh ở nhà khai tử ra đồng
người chết yên mộ người sống yên lòng
cuống nhau mục cùng nồi đất
núm rốn khô trong ống tre
bao trai làng ra trận không về
viết mấy hàng bia đắp hờ nấm mộ
chọn rằm tháng bảy làm giỗ
người họa sĩ già lang bạt khắp xóm quê
dựng ảnh thờ liệt sĩ
rượu cạn đáy chai
nhập thần
vung bút vẽ
những liệt sĩ từ sâu thẳm bước ra
khuôn mặt khắc khổ như cha
đôi mắt lo toan giống mẹ
vầng trán dô của chị
cái miệng vẽ theo miệng em trai…
các anh hiện dần vóc dáng hình hài
trở về từ chân mây góc biển
người họa sĩ già kiệt sức thả rơi bút vẽ
bức ảnh thờ hoàn thành
lúc bố ôm ngực thở dốc ho khan
mẹ nức nở gọi tên con lạc giọng…
TP Hồ Chí Minh 2005
NGUYỄN THÁI SƠN