Tâm sự cùng mẹ

Chiều nay, một mình con thang lang trên con đường rụng đầy hoa phượng tím của xứ lạnh Đà Lạt, có lẽ giờ này quê mình phượng hồng cũng nở rộ rồi mẹ nhỉ, ve cũng đã bắt đầu kêu ran báo hiệu một mùa hè oi bức. Ba năm rồi con chưa có dịp về quê thăm mẹ. Ba năm rồi tóc mẹ giờ chắc đã bạc đi nhiều. Ba năm rồi con nhớ mẹ nhiều hơn!…
 
Mùa hè năm ấy, nhận được giấy trúng tuyển vào đại học của con, mẹ mừng đến rơi lệ, vậy là không uổng công 12 năm nuôi con ăn học phải không mẹ. Nhưng cũng vào cái đêm vui mừng khôn xiết của con đó thì suốt đêm mẹ không ngủ. Khi con hỏi, mẹ chỉ lặng lẽ quay mặt vào vách nhà mà trả lời: Tại mẹ mừng quá! Nhưng con biết, mẹ mừng một mà lo thì mười, nhà mình đến ăn còn không đủ no thì lấy gì để nuôi con suốt bốn năm đại học? Sau ít phút hạnh phúc và hãnh diện vì con mẹ lại rơi vào tình cảnh thật đáng thương.

Bao giờ cũng vậy, mẹ luôn là niềm tự hào của con, không ai hiểu con bằng mẹ. Con đã từ chối không muốn đi học để ở nhà đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình trang trải cuộc sống, nhưng mẹ thì nhất quyết bằng mọi cách phải cho con đi học, mọi nhọc nhằn lại hằn sâu trên đôi vai gầy già yếu đó. Trước ngày con nhập học một tuần, mẹ chạy vạy ngược xuôi vay mượn tiền khắp nơi, rồi cũng đủ số tiền cho con đi học, mẹ mệt mỏi đến phờ phạc cả người, chỉ trong vòng một tuần thôi mà con đã nhận thấy những nét âu lo trên gương mặt ngày càng rõ, mái tóc cũng kịp theo đó mà ngả màu. Con thương mẹ nhiều lắm nhưng chỉ biết giấu đi nỗi đau trong tận đáy lòng mình mà thôi…

Một mùa hè nữa đã đến, bạn bè con lại được quây quần bên gia đình rồi. Có lẽ hè này con lại không về bên mẹ được đâu! Hè là mùa khách du lịch đến với Đà Lạt nghỉ mát mà mẹ, con sẽ xin vào làm việc ở một nhà hàng hay khách sạn nào đó, trong suốt kỳ nghỉ chắc con cũng kiếm được chút tiền để mẹ bớt đi gánh nặng vì con. Hè này, lũ bạn trong xóm mình về hết, chỉ vắng mình con, mẹ đừng buồn. Mẹ phải tự hào về con mới phải, ba năm con không về thăm mẹ không phải vì khoảng cách gần 2.000km, cũng không phải con không nhớ nhà, con không về bởi con thương mẹ nhiều hơn!…

Nếu ai đó nói con là bất hiếu thì cũng đành chịu thôi! Bởi khi nhận được tin mẹ bị tai nạn giao thông phải nằm điều trị cả tháng trời ở bệnh viện mà con không một lần về thăm, không một lần bón cho mẹ được thìa cháo, nhưng chỉ có mẹ mới là người hiểu được tâm trạng của con lúc đó… Con đã khóc rất nhiều, con muốn bỏ cả học để về bên mẹ, để được ôm mẹ vào lòng như mẹ vẫn thường ôm con, nhưng biết làm sao khi con không có tiền để về, mà con về thì càng khổ thêm cho mẹ mà thôi, bởi tiền tàu xe giờ đắt lắm không còn như ngày xưa đâu mẹ ạ!... Giờ thì con rất mừng khi nhận được tin mẹ đã khá hơn trước nhiều…

Ở đây cuộc sống của con cũng tạm ổn, mặc dù còn không ít khó khăn, túng thiếu, nhưng con biết tìm cách khắc phục, mẹ đừng lo gì cho con. Bên cạnh con còn có những người thầy, người bạn, họ đều là những người tốt và đã giúp đỡ con rất nhiều. Sau những năm tháng phải sống xa gia đình và bắt đầu với một cuộc sống tự lập, con cảm thấy mình đã thực sự trưởng thành, đã sẵn sàng hành trang để bước vào cuộc sống mới.

Chỉ còn hơn một năm nữa là ra trường rồi, nghe nói ngành con học giờ kiếm việc khó lắm, có người ở quê phải bỏ ra gần cả trăm triệu đồng để xin việc cho con mình phải không mẹ? Nhưng với con mẹ đừng lo, con biết mình phải làm gì để không bị thua kém bạn bè sau khi ra trường, con tin là mình sẽ làm được điều đó mẹ ạ! Mẹ  biết không, không có niềm vinh quang nào bằng tự mình đứng lên từ chính đôi chân vững chắc của mình. Con sẽ đứng bằng đôi chân của con, bằng năng lực, bằng tất cả sức mạnh mà một đời mẹ đã hy sinh cho con. Con tin vào điều đó!r

KHẮC LỊCH (Hải Thượng, TP Đà Lạt)
(SGGP thứ bảy)

Tin cùng chuyên mục