Còn đó những nỗi đau

Còn đó những nỗi đau

Tân Kiều là một xã vùng sâu thuộc huyện Tháp Mười (tỉnh Đồng Tháp). Nơi đây đã từng chứng kiến biết bao lớp người ngã xuống trong kháng chiến chống Mỹ để giành lại độc lập hôm nay. Giờ đây trên vùng quê này đã có bao sự đổi thay, cuộc sống người dân đã có phần khá hơn.

Tuy nhiên, hậu quả của chiến tranh vẫn còn hằn lại trên thân thể những con người sinh ra vốn không được lành lặn, bị thiểu năng trí tuệ, cơ thể biến dạng hoặc bị liệt hoàn toàn… mọi sinh hoạt đều phụ thuộc vào người thân trong gia đình. Gánh nặng cuộc sống lại đè lên đôi vai của các đấng sinh thành – những con người đã từng vào sinh ra tử trên mảnh đất này.

Bất hạnh

Còn đó những nỗi đau ảnh 1

Đã 17 tuổi mà Luân không khác gì một đứa trẻ

Năm 1974, ông Nguyễn Văn Hòa tham gia chiến đấu tại đại đội Địa phương quân huyện Tháp Mười. Hòa bình, ông trở về quê nhà lập gia đình và sinh sống tại ấp 4 xã Tân Kiều, huyện Tháp Mười.

Với 10 công ruộng cha mẹ của để lại, cuộc sống gia đình ông cũng tạm ổn. Hai đứa con trai đầu lần lượt ra đời khỏe mạnh bình thường, đến đứa thứ ba - Nguyễn Minh Luân sinh năm 1991, cuộc sống của gia đình ông bắt đầu rơi vào tình cảnh thiếu trước hụt sau. Từ lúc lọt lòng, Luân bị dị tật hở hàm ếch và suy dinh dưỡng nặng, cơ thể ngày càng teo tóp vì bệnh tật liên miên.

Bao nhiêu tiền bạc làm ra, vợ chồng ông Hòa đều đổ vào tiền thuốc thang cho con, có khi một tháng ròng Luân phải nằm điều trị ở bệnh viện. Năm 4 tuổi, sau khi được mổ thẩm mỹ tại Bệnh viện huyện Tháp Mười, Luân đỡ hơn so với trước, bắt đầu biết nói bi bô từng tiếng một. Nhưng rồi năm Luân lên 6 tuổi, một buổi sáng khi ông Hòa từ ngoài ruộng về nghe Luân kêu “con nóng trong mình quá, chắc con chết quá cha ơi”, ông vội ôm con ra bệnh xá huyện.

Tại đây Luân lên cơn co giật dữ dội, tay chân co quắp, mắt trợn ngược không còn biết gì. Hơn 20 ngày hôn mê, tỉnh lại em chỉ ú ớ không thành tiếng, rồi lăn lộn trong đau đớn. Đi hết bệnh viện này rồi bệnh viện khác, tiền vay cũ chưa trả nên vay mới người ta không cho, ông Hòa phải cầm cố 10 công ruộng - tài sản duy nhất của gia đình - được hơn 3 cây vàng để có tiền lo cho con nhưng tiền hết mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Cuối cùng ông đành bế con về nhà trong nỗi tuyệt vọng.

Ông đâu biết rằng Luân đã mắc phải di chứng từ ông do nhiễm chất độc da cam khi còn tham gia chiến đấu, riêng bản thân ông cũng bị hành hạ mỗi khi trở trời, đầu đau nhức như búa bổ… Hai đứa con trai lớn là Nguyễn Trường Giang, Nguyễn Thành An phải nghỉ học để làm thuê kiếm tiền phụ cha mẹ.

Đã 17 tuổi mà trông Luân như một đứa trẻ lên 5 chỉ nặng 7 kg, nằm liệt một chỗ chỉ biết cười, biết khóc. Bà Nguyễn Thị Nga, mẹ Luân nói trong nghẹn ngào: “Mỗi khi đút cơm cho con là tôi không thể kềm được nước mắt, vì miệng nó không có đốc vọng nên phải thọt sâu muỗng vô trong để nuốt chửng, thấy con ăn mà đau xót”.

Nỗi đau chồng chất

Còn đó những nỗi đau ảnh 2

Em Ngọc Tâm - cháu ngoại ông Điệt, từ lúc sinh ra đã bị câm điếc, cơ thể bị liệt hoàn hoàn

Cùng xã với ông Hòa có ông Lê Văn Điệt (77 tuổi) là cựu chiến binh kháng chiến chống Mỹ, trong 9 người con của ông thì có đến 5 người bị câm điếc, thiểu năng trí tuệ do bị nhiễm chất độc da cam từ ông. 

Ông Điệt là bộ đội địa phương quân huyện Tháp Mười, tham gia chiến đấu từ năm 1959. Ở gần gia đình nên ông thường ghé tạt về nhà thăm nhà. Lúc ấy chiến trường rất ác liệt. “Còn nhớ, có hôm về đến nhà nhìn từ trước đến sau hè phủ một màu trắng xóa một thứ bột do bọn giặc rải khắp cả thôn xóm. Cứ nghĩ chỉ là chuyện bình thường, đâu biết sự ảnh hưởng của nó ghê gớm như vậy”, ông Điệt kể lại.

5 người con của ông bị câm, điếc và cứ ngây ngô. Ngay cả cháu ngoại ông - con người con gái thứ bảy tên Huệ - cũng bị dị tật câm, điếc do ảnh hưởng từ mẹ, toàn thân mềm nhũn, hai chân bị teo lại chỉ nằm một chỗ. Còn anh con trai thứ 5 tên Mến thì mắc thêm chứng bệnh tâm thần nhẹ, cứ mỗi lần lên cơn là vác dao rượt ông chạy khắp xóm.

“Có nhiều lúc không vừa lòng với nhau chuyện gì thì chúng lại cãi nhau chí chóe, nói cãi chứ cũng ú ớ không thành tiếng. Chỉ khi tôi ra la thì mới chịu thôi. Chúng lớn từng tuổi này rồi mà tôi phải suốt ngày canh chừng từng đứa như giữ trẻ vậy! Cuộc sống vất vả khó khăn tôi không sợ, chỉ sợ rằng lỡ một mai khi mất chẳng biết ai lo cho tụi nó”, ông Điệt rưng rưng nói.

Ngoài vài công ruộng, gia đình ông Điệt chủ yếu dựa vào trợ cấp hàng tháng để sinh sống. Tuy không đến nỗi cơ cực nhưng ông lúc nào cũng thấy xót xa cho những đứa con bất hạnh của mình. Nhìn những người con của ông Điệt - có người nếu lập gia đình thì cũng đã có cháu nội, cháu ngoại để bồng bế - mặt mày cứ ngơ ngác thất thần, miệng ú ớ chẳng thành lời, khi gặp người lạ thì lấm lét núp phía sau nhà, ai cũng thấy chạnh lòng.

Ở cái tuổi gần đất xa trời mà ông Điệt chẳng được giây phút thảnh thơi. Người cựu binh già một thời cầm súng chiến đấu ngoan cường, từng vào sống ra chết không hề biết sợ là gì thì bây giờ cứ nặng một nỗi lo canh cánh: “Khi tôi mất, liệu có ai lo cho chúng!”.

Theo số liệu của Phòng LĐTB-XH huyện Tháp Mười thì toàn huyện có 92 trường hợp bị nhiễm chất độc da cam (dioxin). Trong đó xã Tân Kiều có số lượng người nhiễm cao nhất với 25 trường hợp. Đa số những gia đình có người bị nhiễm chất độc da cam đều thuộc diện nghèo hoặc cận nghèo. 



Thế Hiển (SGGP  12G)

Tin cùng chuyên mục