
Đến Phòng Cấp cứu nội, Bệnh viện 30-4 (thành phố Cần Thơ), hình ảnh đầu tiên làm tôi xúc động là một cụ ông đang lóng ngóng múc từng muỗng cháo đút cho cụ bà đang nằm trên giường bệnh. Qua câu chuyện với cụ ông, tôi hiểu nỗi cô đơn, hiu quạnh của đôi vợ chồng gần đất xa trời này.

Tên ông là Trương Công Kỷ, 81 tuổi, quê ở Miễu Ông, nay thuộc P. Long Tuyền, Q. Bình Thủy, TP Cần Thơ. Bà tên là Võ Thị Tám, lớn hơn ông 7 tuổi. Cả hai vợ chồng trước đây sống bằng nghề cày thuê cuốc mướn đắp đổi qua ngày.
Hai vợ chồng chẳng có người con nào. Tuổi già sức yếu, hai cụ không đủ sức tự mưu sinh nên được chính quyền địa phương giới thiệu đến Nhà nuôi dưỡng người già ở quận Bình Thủy, TP Cần Thơ để được nuôi dưỡng.
Gần đây, do sức khỏe của bà yếu hẳn, hai chân hoàn toàn tê liệt nên bà được chuyển đến Bệnh viện 30-4 để điều trị. Tại đây, mọi sinh hoạt cá nhân từ ăn uống, tiêu tiểu đến ẵm bồng đều do một tay ông đỡ đần. Dù được ông chăm sóc cẩn thận nhưng tuổi già sức yếu, bà đã qua đời, để lại cho ông nỗi buồn trống vắng và một cuộc sống khó khăn thiếu thốn đủ mọi bề.
Tôi xin gởi bài viết này đến tòa soạn Báo SGGP, một tờ báo đã từng giúp đỡ cho bao cảnh đời bất hạnh với hy vọng những tấm lòng từ ái của độc giả gần xa sẽ chia sẻ, giúp đỡ cụ Trương Công Kỷ trong những ngày hoàng hôn của cuộc đời.